Vừa tới doanh trại,chúng tướng sĩ từ rất xa dâng lên. Tạ Khâm không nói một lời ôm nàngxuống ngựa, đi phía trước, mới đi chưa được mấy bước, thân hình cao lớnđã lung lay một cái, nháy mắt y lấy kiếm chống đỡ thân thể của chínhmình, trong lòng Vị Vãn trầm xuống, vội vàng tiến lên, vừa đỡ lấy y thìđã lập tức phát hiện hai tay bản thân ướt sũng, dưới ánh lửa lại trànđầy máu tươi. Nàng quá sợ hãi, dò xét giữa lưng y, mới phát hiện áo nơiđó đã sớm bị máu làm ướt sũng, bởi vì y mặc áo màu đen, cho nên lúc nãynàng mới hoàn toàn không phát hiện.
”Dìu y đứng lên.” Nàng phân phó hai bên, không phát hiện giọng nói của mình khẽ run.
Các tướng sĩ nâng Tạ Khâm lên giường, Vị Vãn cẩn thận kéo áo của y ra, mộtvết đao khủng bố dài mà sâu xuất hiện trong tầm mắt, cho dù là sớm làmnghề y nhiều lần nàng cũng không khỏi chấn động cả người.
Y bịthương lúc nào? Khi cứu nàng? Vết thương nặng như thế, làm sao y có thểchịu đựng được một quãng đường dài như thế? Lúc nãy nàng ở trên ngựa còn mất khống chế ôm chặt hông y, vì sao một tiếng y cũng không nói mặcnàng làm bừa?
Trong lúc nhất thời, trong mắt nàng toan nóng, tay để ở trên vết thương, khó có thể kiềm chế mà run rẩy.
”Ngụy đại phu?” Có người sốt ruột thúc giục nàng.
”Thế nào?” Tạ Khâm nhìn thẳng nàng thấp giọng hỏi, môi mỏng không một chútmáu, nhìn ra được y đang dùng tất cả sức lực ý chí để chống đỡ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-van/2148830/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.