Mồng một đầu năm, Gia Hựu năm thứ mười hai, tuyết rơi đặc biệt nhiều.
Từ sáng sớm đến khi mặt trời lặn, bông tuyết như lông ngỗng rơi lả tả,nghỉ rồi lại rơi, trên trời dưới đất đều trắng xóa một mảnh, chỉ có rừng mai phía thành Tây, cho dù trên nhánh cây phủ mộ tầng tuyết dày đặc,thì mùi hương thanh tịnh mà đẹp đẽ lại càng nồng đậm, cánh hoa màu trắng cũng ngoan cố từ trong khe hở của búp mà chui ra, nhìn mà làm lòngngười xao động.
Trong nhà gỗ, ngọn lửa tronglò lửa dần dần tắt xuống, y lại ném thêm một cây củi gỗ vào, ngọn lửabật lên, tiếng tách tách vang lên trong căn phòng yên tĩnh làm người tahoảng hốt.
Vốn tưởng đến tìm lão Triệu trông coi rừng mai nàyuống một bình rượu, đẩy cửa ra lại phát hiện không có người, dưới loạithời tiết này không biết ông ta chạy đi đâu, đành phải chờ vậy.
Cầm lấy bầu rượu, y ngửa đầu tự uống một ngụm.
Lúc này hơn mười dặm bên ngoài căn nhà, hẳn là ca múa mừng cảnh thái bình, ăn uống linh đình.
Tạ Chú đi sứ Nam Man (dân tộc ở phía Nam Trung Quốc thời xưa) nghị hòathành công, hoàng đế ban thưởng tiệc rượu cho cả nhà -- trên gương mặttuấn mỹ trẻ tuổi hiện lên một chút cười lạnh, y cũng không nhận ra cũngkhông nghĩ mình là một phần tử trong “nhà” kia.
Mười bốn tuổi, y đã nếm đủ loại chua xót khuất nhục, nhìn thấu tình người ấm lạnh -- tình thân? Chỉ dối trá vớ vẩn mà thôi.
Ngoài nhà truyền đến tiếng chó sủa, hẳn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-van/2148792/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.