Khi chạng vạng phong vân đột biến, ban đầu mặt trời còn nóng rát trong nháy mắt bị mây đen che lại, bầu trời tối tăm âm trầm dọa người, gió lạnhrít gào thổi qua, cuốn lấy cát trên đất, Vị Vãn nằm sấp trên lưng ngựagần như không mở mắt ra được.
Nhìn sắc trời này có lẽ là bãotuyết, may mắn đi thêm một đoạn nữa có thể đến khách điếm bên cạnh samạc, nàng ra sức đánh roi, để con ngựa chạy nhanh hơn một chút.
Nói là khách điếm, thực ra là một nhà đất cũ nát, ban đêm có gió lạnh thổi vào từ cửa sổ, trong phòng vẫn lạnh lẽo bức người.
Vị Vãn cuộn tròn ở trong chăn mê man ngủ, bỗng nhiên nghe thấy bên ngoàivang lên tiếng ngựa hí, vốn ngủ không yên ổn nàng nhất thời cả kinh, đột ngột ngồi dậy trên giường.
Lại khôi phục yên tĩnh, bóng đêm đenđặc, xung quanh đưa tay không thấy được năm ngón, chỉ nghe thấy cuồngphong gào thét ngoài cửa sổ, bông tuyết rơi trên cửa sổ phát ra tiếng.
Nàng có chút tâm thần không yên, rõ ràng xuống giường chuẩn bị đốt nến lại đụng phải bàn.
Ánh nến vừa vụt sáng trong nháy mắt, Vị Vãn chỉ cảm thấy sau lưng tràn tớimột cơn lạnh lẽo, ánh sáng trắng thoáng qua trước mắt, nhảy ra hai gã áo đen cầm kiếm -- bọn họ đều che mặt, nhìn không được gương mặt thật, ánh mắt lại đều lộ ra vẻ độc ác.
“Các ngươi là ai?” Vị Vãn kiềm chế sợ hãi trong lòng lên tiếng hỏi. Tay phải đã cầm ngân châm để trong ống tay áo.
“Thì ra là một nữ tử.” Một người trong đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-van/134788/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.