171."Tuần sư đệ," Giang sư huynh nói: "Đệ phải chú ý nghe đó."Hắn lấy ra cây sáo trúc, sau khi thổi một tiếng, trong núi liền nổi lên trận gió mát mang hương hoa.Trong một đêm yên tĩnh, tiếng chim hót ngẫu nhiên trở nên rõ ràng hơn.Ta học theo nằm ngửa trên tảng đá như Giang sư huynh.Hắn nói: "Kì thật trên thế gian rất nhiều người đều sống như gió, chỉ có bọn họ tự biết sự tồn tại của mình, mà trong mắt người khác, mạng của họ đều không thấy cũng không sờ được, vô thanh vô tức, một đồng đều không đáng.""Tuần Chi." Hắn nói một cách long trọng: "Nhưng huynh chỉ là gió của đệ."Hắn nói nghiêm túc như vậy, ta không biết phải trả lời thế nào. Ta nắm lấy ngón tay cái của hắn, nhẹ giọng nói: "Sư huynh, huynh sẽ phi thăng làm đại tiên nhân."Bọn họ đều có tiên duyên, ta thà rằng bọn họ đều có thể phi thăng, được mọi người ngưỡng mộ.Gió không phải cũng thổi đi sao?Ta nói: "Đệ nghe sư phụ nói thanh phong xuân vũ, đương nhiên là phúc trạch của chúng sinh."Giang sư huynh có lòng tốt, nhất định có thể làm tiên nhân tốt.Giang sư huynh nói: "Huynh không muốn làm tiên nhân, huynh cũng không muốn phi thăng, huynh chỉ muốn ở lại chỗ này."Hắn ngồi dậy, rũ mắt nhìn ta: "Đệ là sư đệ đặc biệt nhất của sư huynh."172.Giang Cận giấu kinh thư do Tiểu sư đệ chép, trốn trong sân xuyên qua cửa gỗ mở nhìn Tuần Chi lục đông kiếm tây trong phòng.Khi Tuần Chi sốt ruột đến nước mắt lưng tròng, hắn liền làm bộ như cái gì cũng không biết, hỏi Tuần Chi sao thế."Sư,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-tu-su-de-thuong-thuong-cha-co-gi-la/3605874/chuong-61.html