158.Bùi Ứng ôm tay nói: "Không hổ là cùng họ với Giang Cận, tiểu lưu manh."Hung thú bị treo trên cây, đôi mắt xanh tròn ủy khuất nhìn về phía Tuần Chi.Giang Cận vừa khoác áo của mình cho Tuần Chi liền nghe Bùi Ứng nói một câu như vậy, tức giận đến tóc cũng dựng đứng, nói: "Ai là tiểu lưu manh cơ?"Bùi Ứng nói: "Tự hỏi mình đi."Giang Cận nói: "Đệ thấy huynh mới có vấn đề đó."Bùi Ứng nói: "Nếu Đại sư huynh không có ở đây, huynh thấy để Tuần Chi sư đệ ở cùng huynh là tốt nhất, đỡ phải bị một số người chiếm tiện nghi."Giang Cận nghiến răng nói: "Bùi rắm thúi, huynh mới là dụng tâm bất thuần."Hắn như dồn tức giận cả đời, gió thổi qua bốn phía, thanh thế còn khá lớn.Bùi Ứng cũng không sợ hắn, chỉ hơi nhướng mày một chút, cười nói: "Đệ đánh không lại huynh mà còn muốn đánh sao?"159.Ta suy nghĩ Giang sư huynh dùng gió, Bùi sư huynh dùng lửa, nếu bọn họ đánh nhau chỉ sợ sẽ đốt trụi núi Phúc Lộc quá, vì vậy ta lên tiếng: "Không bằng các sư huynh đều ngủ cùng đệ đi, chỉ có điều giường không đủ lớn."Hai vị sư huynh nghiêng đầu nhìn ta, sắc mặt có chút kì quái.Ta chạm vào cổ mình, cúi đầu nói: "Chuyện này, hay là thôi nhỉ."Cũng đúng , chuyện ba người chen chút ngủ cùng giường thì hai người kia không muốn cũng là tự nhiên.160.Hung thú biến thành một đám khói đen và không biết đã đi đâu.Cuối cùng vẫn là ba người ngủ cùng một giường, Tuần Chi nằm giữa, thay hai sư huynh kéo chăn xong, cậu cũng an an ổn ổn nằm xuống.Hơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-tu-su-de-thuong-thuong-cha-co-gi-la/3605871/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.