147."Sư phụ, có một đứa bé ở đây." Thiếu niên Tùy Trăn đẩy nắp đá trên bể nước ra, rốt cục tìm được nguồn gốc của tiếng khóc rất nhỏ kia.Đứa trẻ có đôi mắt đen tròn.Đôi mắt giống như vật nhỏ ngậm nước mắt, trong ánh nước lay động phản chiếu bộ dáng y.Đại khái là bị y dọa sợ, tiểu hài tử mím đôi môi nho nhỏ, đem tiếng khóc đều nhịn trở về."Ra ngoài đi." Tùy Trăn vươn tay về phía đứa bé, mềm mại nói."Cha nói..." Đứa bé lắc đầu, nước mắt lại không tiếng động rơi xuống, "Phải chờ cha về A Chi mới được ra ngoài."Tùy Trăn biết đứa bé là con trai duy nhất của Tuần gia.Tuần gia trên triều bị người hãm hại, cha của tiểu hài tử cách đây không lâu vừa bị liệt mã kéo chết ở khu chợ sầm uất.Thiên đạo thương hại người Tuần gia tâm địa thiện lương, không nên rơi vào kết cục như thế liền chỉ dẫn sư phụ cùng y xuống, vì Tuần gia lưu lại một đường sinh cơ.Tùy Trăn rũ mắt suy nghĩ một chút, lại nói với đứa nhỏ: "Là cha nhóc bảo ta đến dẫn nhóc ra ngoài, ông có chuyện quan trọng quấn thân, sợ nhóc chờ quá lâu liền bảo ta trước dẫn nhóc đi ăn."Đứa bé ban đầu không muốn ra, nhưng cuối cùng đã cẩn thận nắm lấy ngón tay út của Tùy Trăn.Y cởi áo khoác trắng ra, ôm đứa nhỏ vào lòng.Vòng tay y lành lạnh.Nhưng Tuần Chi vẫn nắm chặt tay áo y, ở trong lòng y nhỏ giọng nức nở."Ca ca, ca biết cha nương đệ ở đâu không?" Tuần Chi hỏi y.Tùy Trăn nói: "Hẳn là đang ở nơi khác, tạm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-tu-su-de-thuong-thuong-cha-co-gi-la/3605867/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.