93.Ta luống cuống nhấc tay áo lau nước mắt cho sư huynh, ánh mắt của huynh dường như đang nhìn ta, lại giống như đang nhìn xa hơn, sau khi ánh lửa nhiếp nhân kia dập tắt, cũng chỉ còn lại tro bụi nặng nề.Huynh nắm lấy gương mặt ta, nhắm mắt lại hôn lên môi ta.Mùi máu tanh ngòn ngọt từ đầu lưỡi huynh lan rộng.Môi Bùi sư huynh đỏ rực."Tuần Chi sư đệ, đệ lên núi mười hai năm, có phải thường xuyên nhớ tới cha nương hay không?" Nhiệt khí huynh thở ra ngưng tụ thành sương trắng giữa không trung, làm mờ đi khuôn mặt huynh ấy, "Đệ có sợ đến một ngày, trở lại nhân gian lại chẳng có nhà cho mình về..."Ta lui về phía sau một bước, mùi máu trong miệng đều hoá thành chua xót trong họng, lại trong phút chốc hiểu được ý tứ của Bùi sư huynh.Bùi sư huynh rũ mí mắt xuống, không nhìn ta nữa, lại ngồi trở lại đuôi thuyền tiếp tục chèo thuyền.Kèm theo gió mưa thổi tới, ta ôm đầu gối ngồi ở mũi thyền, cảm thấy rét run cả người.Ta mở lòng bàn tay của ta, từ từ bấm ngón tay suy nghĩ xem khi nào thì đến mùa Xuân ở Giang Nam?Nương là đi Giang Nam ngắm hoa, phụ thân là muốn đi làm đại sự mới lưu lại ta trong bể nước. Khi đó một đường lên núi cùng sư phụ ta vẫn luôn lo lắng khi cha nương về đến nhà sẽ không tìm thấy ta."Bùi sư huynh," Ta lẩm bẩm gọi: "Bọn họ có phải hoá thành mưa gió trên sông hay không? Đợi đến khi chúng ta trở về, đi đâu cũng chính là nhà..."Ban đêm tối tăm, Bùi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-tu-su-de-thuong-thuong-cha-co-gi-la/3605845/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.