77.
Quả thật là Bùi Ứng sư huynh có thể nói thế.
Hắn xuất thân từ gia đình phú quý, trước khi lên núi còn là thiếu gia thiên kiều vạn sủng mà lớn lên nên dưỡng ra một thân tính tình quý phái.
Mới đầu sư phụ bảo hắn đến chăm sóc ta, hắn vô cùng không vui, cũng không gọi ta là Tuần Chi sư đệ như bây giờ mà toàn gọi là bé heo.
Hắn khi đó cảm thấy ta tu luyện quá chậm, nói thể chất ta quá kém nên mỗi ngày đều kéo ta đi leo núi. Hắn leo thật nhanh, ta theo ở phía sau thở hồng hộc, thật sự không leo được ta liền ngồi trên bậc thang khóc thút thít.
Ta nghĩ rằng khi đó hắn hẳn nghĩ ta là một tên nhóc rắc rối thích khóc.
Nghĩ đi nghĩ lại, ta dựa vào lưng Bùi sư huynh, dần dần lại cảm thấy buồn ngủ, ngáp hai cái rồi lại ngủ thiếp đi.
Khi ta tỉnh dậy lần nữa đã thấy ta đang ở trong viện tử của mình.
Sắc trời hơi sáng, ánh sáng nhạt xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào, rắc lên hai má của tiểu Tuỳ sư huynh ngồi xếp bằng trên bàn. Ta đứng lên, nhẹ nhàng gọi y một tiếng: "Tuỳ sư huynh."
Tiểu Tuỳ sư huynh nghe được thanh âm của ta, rất nhanh liền mở mắt, y không nhúc nhích nhìn ta một hồi, lại hoá thành bộ dáng Nguyệt Kiến hoa.
Ta có chút mờ mịt hướng đoá hoa kia kêu một tiếng: "Tuỳ sư huynh, Huynh còn đang ở chỗ này không?"
Nguyệt Kiến hoa vẫn là Nguyệt Kiến hoa, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-tu-su-de-thuong-thuong-cha-co-gi-la/3605839/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.