“Cô là ai?” Nikolai Wroth lại gặn hỏi, ngạc nhiên trước giọng nói vững vàng của bản thân.
Lúc anh nhìn thân ảnh cô bước ra ánh sáng, anh thấy như muốn thở hắt mộthơi ngây ngốc – giả sử loài của anh có hô hấp – bởi vẻ đẹp của cô chóilòa, vẻ đẹp mà từ xa nơi chiến trường anh chỉ có thể thoáng nhìn thấy.Gương mặt ấy đã thu hút anh đến mức bất cẩn quên cả hiểm nguy trước mắt.
Dù cô có cho rằng anh nhận biết được loài của mình, tất cả những gì anh có thể khẳng định là cô không phải con người, và anh cũng chẳng biết tí gì về thânphận của cô. Hình dáng hai lỗ tai nói lên cô là yêu tinh, nhưng cô lạicó cặp ranh nanh nhỏ nhất anh từng thấy.
“Thả tôira,” sinh vật ấy nói. Làn da không chút tì vết, môi hồng như san hô, tóc đỏ như lửa. Cặp mắt đang tán thưởng anh là một màu xanh lá khó thểtưởng tượng.
Cái cách mà cô nắm lấy hai song sắt ấy rất mời gọi – tất cả mọi thứ về cô đều rất … mời gọi.
“Thề trung thành với vua của tôi, rồi tôi sẽ thả cô.”
“Tôi không thể làm vậy, nhưng anh cũng chẳng có quyền gì giữ tôi lại ở đây.”
Em trai anhMurdoch chọn ngay lúc ấy để đi ngang qua, nhướng mày trước phát hiện của Wroth, lẩm bẩm, “Ôi Chúa ơi,” bằng tiếng Estonia. Rồi nó đi tiếp. Tạisao Wroth không thể làm điều tương tự?
“Tên cô là gì?” Anh không quen khi câu hỏi của mình không được đáp lại.
Lại vuốt ve song sắt thêm một cái. “Anh muốn nó là gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-tu-lenh-mong-muon-vinh-hang-the-warlord-wants-forever/98659/chuong-1-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.