Đội trưởng Hoàng cười nói sang sảng, "Chị em nhà ai mà không như vậy chứ?"
Chu Hải mím môi, "Gia đình ở xã hội hiện tại toàn một con, dạng thân tình như tay với chân này không phải là dễ."
Bác sĩ Khương nhìn qua một lần các chỉ số trên máy, tất cả đều vô cùng ổn định, ông ta đứng bên cạnh giường, cúi người.
"Trương Xuân Yến, cháu cảm thấy thế nào rồi?"
Cô bé chậm rãi mở mắt, lông mi đã không còn, từng chỗ bị thiêu đốt quăn xoắn thành chấm đen nhỏ, lốm đốm tại mép của mí mắt, trên mặt cô bé đã được đắp thuốc, nhưng độ sưng đỏ vẫn vậy.
Hai tay bị treo lên bằng dây vải, dù gì cũng vừa hết thuốc mê, vẫn nên phòng ngừa việc chạm vào các vết phồng rộp.
"Cháu ổn!"
Cô bé nhìn người đứng sau lưng vị bác sĩ, trong ánh mắt tràn đầy nghi ngờ.
"Đừng lo, mấy chú này chỉ muốn nói chuyện với cháu thôi, cháu cố gắng nhớ lại một chút nha, nếu cảm thấy không thoải mái thì có thể tùy ý dừng lại."
Cô bé hơi do dự nhưng rồi cũng gật đầu.
"Được ạ."
Đội trưởng Hoàng và Chu Hải ngồi trên ghế, sột soạt mở sổ.
"Cháu tên Trương Xuân Yến đúng không?"
"Dạ."
"Cháu bao nhiêu tuổi?"
"Tuổi mụ là 12."
"Em trai cháu tên gì?"
"Trương Xuân Sơn."
"Cháu học lớp mấy?"
"Lớp năm."
"Cháu đi học ở đâu, có gần nhà không?"
"Cháu học ở trường tiểu học Hi Vọng, nó ở ngay phía bắc chung cư Lục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-tu-gia-dai-ngon/3293614/chuong-84.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.