Chương trước
Chương sau
Dì Lưu và bảo vệ nhìn nhau, đều lắc đầu.

"Đây là khu chung cư lâu năm, nên ban đêm chỉ có một bảo vệ do đó cũng chỉ có thể trông coi ở cổng, chỗ xe ra vào mà thôi. Từ 23:30 - 24:00, tôi sẽ đi một vòng từng lô nhà, nhìn xem mấy nhà có khóa cửa hay không.

Nhưng căn bản là không nghe thấy âm thanh gì!

A đúng rồi!

Vữa nãy người của các cậu đã đi đến phòng bảo vệ xem camera giám sát rồi!

Có điều, xem mấy camera đó cũng không thấy được gì, hai bên tường đều trồng hoa violet, ban đêm chỉ thấy một màu đen, chặn hết mọi thứ, đừng nói một người, mười người đi vào cũng không thể nhìn thấy."

Sở Mộng Hàm nghiêng người về phía bảo vệ, "Gặp phải vấn đề như thế, tại sao không sớm xử lý?"

Dì Lưu vỗ vỗ cánh tay Sở Mộng HÀm.

"Cô gái à, chuyện này không trách bọn họ được, những cây violet này được trồng từ lúc mới xây chung cư, sau nhiều năm cục cảnh quan không cho phép động vào."

"Chúng ta đi xem hiện trường thôi."

Chu Hải đã biết đầy đủ tin tức, anh cùng Tên Điên thay đồ rồi mang theo vali đi về phía thảm cỏ.

Đứa bé trai nằm ngửa trên mặt đất, đã ngừng thở từ lâu, toàn thân đều là máu.

Số máu này không phải do vết thương lúc ngã xuống gây ra.

Nguyên nhân đến từ phần cổ, cổ bên trái có một vết cắt, cực kỳ sâu, đến mức lộ ra cả xương cổ, chỉ còn một lớp da thịt mỏng còn liên kết.

Chu Hải hít sâu một hơi, đôi tay đang chụp ảnh của Tên Điên hơi run rẩy.

"Trời ạ!

Cả đứa bé cũng không buông tha, phải thù hận đến mức nào chứ!"

Cảm thán thì cảm thán, Tên Điên vẫn nhanh chóng chụp ảnh.

Liếc nhìn mặt nghiêm túc của Chu Hải, anh ta biết cảm nhận của Chu Hải so với mình cũng không kém hơn là bao, việc bọn họ có thể làm là mau chóng tìm ra hung thủ, như vậy mới có thể đòi lại công bằng cho nạn nhân.

Chu Hải đưa tay, chạm vào phần xương sọ biến dạng, tiếng xương răng rắc (bony crepitus) rõ ràng, da phía dưới không bị sưng, đây là đặc trưng của chấn thương sau khi chết.

Đây là vết thương được tạo ra khi rơi từ trên lầu xuống, nhưng do dù là con nít đã chết rơi từ trên lầu xuống thì âm thanh nó tạo ra chắc chắn không nhỏ.

Trừ khi việc đó diễn ra lúc rạng sáng, khi mọi người đang ở trong giai đoạn ngủ say, một tiếng động tình cờ xảy ra mới không khiến ai chú ý.

Xung quanh thi thể của bé trai, Mập Mạp không đánh ký hiệu dấu chân hữu ích nào, dù gì đây cũng không phải hiện trường đầu tiên, Chu Hải đứng dậy, xách vali lên lầu.

Tên Điên ở phía sau gọi nhân viên bỏ thi thể vào túi.

Nhìn một loạt xe chở tử thi, mí mắt Tên Điên giật không ngừng, lần đầu tiên anh ta xử lý vụ án giết cả nhà như thế này, xem ra Lưu Đại suy nghĩ rất chu đáo.

Tên Điên bước nhanh để đuổi kịp Chu Hải, thấy anh dừng lại ở gần hành lang lầu 3, không nhúc nhích, anh ta bước tới đứng phía sau lưng Chu Hải. Theo ánh nhìn của Chu Hải, anh ta thấy trên mặt đất vết máu hình dấu chân.

Nhưng dấu chân này không phải đế giày có vân, mà giống với dấu giày bọn họ đang mang, là mặt phẳng không có vân.

Đồng thời, tới cửa sổ ngoài hành lang lầu 3, dấu chân máu không vân này cũng biến mất, trên bệ cửa sổ có một dấu tay máu cực kỳ rõ ràng so với bức tường màu trắng.

"Khả năng chống điều tra của hung thủ rất mạnh, mang bao tay thì còn có thể lý giải được, nhưng tại sao hắn lại mang giày không vân?"

Anh đang nói, thì Mập Mạp từ trong phòng đi ra, xách vali đi tới phòng phía tây ở lầu 3.

"Đường đã được mở rồi!"

Chu Hải gật đầu, bước lên lầu, cửa không có dấu vết bị cạy phá.

Vừa vào cửa, ngay lối vào, bên cạnh tủ giày, có một thi thể nữ trẻ tuổi, nằm co ro, đầu hơi ngửa về phía tường, cô ấy mặc một chiếc váy ngủ màu đỏ, phía trên tường có một đường máu đông lại hình vòng cung, cùng với một lượng máu lớn văng tung tóe, cực kỳ dễ thấy.

Tư thế này của nạn nhân thật kỳ quái, một người sau khi bị thương sẽ không thể chủ động điều chỉnh phương hướng cơ thể.

Trừ khi hung thủ bịt miệng nạn nhân, sau khi cắt cổ cô gái, từ từ đặt cô xuống đất với tư thế nghiêng qua một bên, mục đích của việc này là gì?

Không muốn kinh động những người khác sao?

Một người mặc áo ngủ, bị tập kích tại cửa ra vào, nghĩa là hung thủ đã gõ cửa sao?

Hay là người quen?

Chu Hải đi lên phía trước,

Phần cổ cô gái có một vết cắt, giống với đứa bé trai ở dưới lầu, động tác không hề có chút do dự nào, một dao đã mất mạng, hung thủ là một người quen, không do dự, điều này thể hiện rõ hắn chất chứa thù hận rất sâu đậm.

Sàn nhà trước cửa, lấy cô gái làm trung tâm, xung quanh đã tạo thành một vũng máu lớn.

Chu Hải dẫm lên ván thăm dò, tiến vào phòng khách.

Cảnh tượng trước mắt khiến người ta rợn tóc gáy.

Mùi máu tanh nồng rất buồn nôn, Chu Hải kéo khẩu trang, tạo cho mình một không gian nhỏ, hít sâu hai cái.

Làm pháp y, nhìn thấy 1-2 thi thể chỉ là cơm bữa, nhưng bốn thi thể ngổn ngang lộn xộn ngã trên mặt đất hoặc trên ghế sô pha trước mắt này, kích thích thị giác vô cùng mạnh mẽ đối với những người ở đây.

Sàn nhà, mặt tường, ghế sô pha, cửa kính, rèm cửa, khắp nơi đều là máu, đây quả thật là một hiện trường chết chóc.

Trên ghế sô pha đơn là một ông lão.

Vẫn là tư thế hơi ngửa đầu, giống người phụ nữ áo đỏ ngoài cửa, một dao cắt đứt cổ, máu bắn tung tóe lên ghế sô pha và bàn trà, dưới ghế sô pha bằng gỗ lim và trên mặt đất cũng là một vũng máu.

Ghế sô pha ba chỗ ngồi kế bên là một bà lão, vẫn là bị cắt cổ.

Nhưng lần này nạn nhân nằm sấp trên ghế, cho nên chỉ có chỗ tựa lưng có chút máu bắn tung tóe, từ mặt nhìn xuống sàn có hai vũng máu, có điều phần lớn máu thấm vào miếng nệm lót bằng gấm màu đỏ, nên vũng máu trên sàn khá nhỏ.

Ở mặt sau ghế sô pha, đối diện trực tiếp với cửa là một phụ nữ nằm sấp, đầu hướng về phía cầu thang, giống như muốn chạy lên lầu, cô ấy bị đâm một dao vào tim, cũng là một dao mất mạng.

Vị trí đâm cực kỳ chuẩn xác, nhưng vết đâm sẽ thể hiện hình dáng của hung khí, Chu Hải nhanh chóng đi tới, tìm cây kim thăm dò đầu tròn, cắm vào vết thương, độ sâu đã hoàn toàn vượt qua chiều dài của kim thăm dò.

Đồng thời, trên đường đâm, phía bên trái có độ cong.

Chu Hải hơi run, con dao này có lưỡi cong, đồng thời lúc rút dao có kèm một động tác xoáy, tổn thương bên trong nạn nhân lớn hơn nhiều so với kích thước miệng vết thương, động tác này quá chuyên nghiệp.

Thăm dò phòng khách xong, Chu Hải đi về phía chỗ giao cầu thang và cửa phòng bếp, trên sàn có một người đàn ông trẻ tuổi.

Tên Điên vừa nhìn thấy người này, xém vứt cả vali trong tay.

"Trường hợp này thảm quá rồi!

Đây… đây phải gọi là “băm vằm”!"

Mập Mạp đứng sau lưng, lầm bầm.

"Lúc đầu nhìn thấy, tôi cũng bị dọa gần chết!

Có vẻ, người mà hung thủ hận nhất chính là anh ta!

Dù gì anh ta cũng là người chết thảm nhất!"

Đúng vậy, dường như người này có phản kháng, nhưng hoàn toàn không phải là đối thủ của hung thủ, tổn thương do chống cự ở hai tay khá rõ ràng. Phần đầu, phần cổ, cánh tay, tất cả đều là tổ thương do chém hoặc cắt.

Khắp nơi ở phần bụng và ngực đều là vết dao đâm, nghiêm trọng nhất chính là ở khuôn mặt, cả khuôn mặt gần như cắt ra, chỉ còn lại một lớp da nối với phần đầu.

Trên cửa kính phía sau anh ta, toàn bộ đều là vết máu chảy dài hình trụ (1),diện tích cực lớn.

Trong lòng Chu Hải xuất hiện chút đầu mối, anh tiếp tục dẫm lên ván thăm dò đi lên lầu.

Anh đi tới chỗ có thể là nơi đứa bé bị ném xuống, ở đây không có cửa sổ nào được mở, cũng không có vật gì để có thể đứng lên được ở bên cửa sổ, một đứa bé 3 tuổi không thể tự mình bò lên, như vậy thì chỉ có thể là tầng trên nữa thôi.

Anh giẫm lên ván nệm, tiếp tục đi lên lầu.

Trên đường, anh nhìn thấy dấu chân máu cũng không ngừng tiến lên lầu, thậm chí còn có một vệt máu được kéo dài ở trên tường.

Chu Hải gần như chạy xông lên lầu, đối diện cầu thang có một cửa phòng bị mở toang, trên giường cũng có dấu chân máu.

Bệ cửa sổ, cửa kính, vách tường, màn cửa, còn có chiếc giường màu trắng nữa, toàn bộ đều dính những giọt máu bắn tung tóe, to nhỏ khác nhau.

Cửa lưới (2) trong suốt của cửa sổ đã tan nát. Sau khi bị cắt cổ, đứa bẻ ngả người về sau, cửa lưới không thể đỡ được phần cân nặng đó nên đã bị rách.

- --------------------------------------------

(2) Cửa lưới: là một thiết kế bằng lưới mềm, linh hoạt có thể dễ dàng tháo lắp trên cửa sổ, trông như một miếng màn hình, công dụng của nó là để cản ruồi muỗi.

Nhìn cửa lưới bị thủng một lỗ, không ngừng bị gió thổi lay động, trái tim mọi người dường như cũng bị gió xé nát.

(1)Vết máu chảy dài hình trụ: là vệt máu chạy xuống do tác dụng của trọng lực, dọc theo bề mặt vật thể, vết máu chảy hướng xuống phía dưới.

Trong điều kiện thí nghiệm, trên một vật chất nghiêng và nhẵn như thủy tinh, hình thái điển hình của các vệt máu là hình sợi mảnh hoặc hoặc hình cột trụ, và thường có đặc điểm trên rộng dưới mảnh và màu sắc thì trên nhạt dưới đậm.

Chiều dài và khổ vết máu tỷ lệ thuận với thể tích máu, độ dốc và độ mịn của bề mặt vật chất tỷ lệ nghịch với hiệu suất hấp thụ chất lỏng.

Tuy nhiên, trong trường hợp thực tế, do ảnh hưởng của các yếu tố khác nhau của cơ thể con người, bề mặt vật chất và các vật thể liên quan trong môi trường, các Vết máu chảy dài hình trụ được nêu trên hiếm khi được nhìn thấy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.