Dì Lưu và bảo vệ nhìn nhau, đều lắc đầu.
"Đây là khu chung cư lâu năm, nên ban đêm chỉ có một bảo vệ do đó cũng chỉ có thể trông coi ở cổng, chỗ xe ra vào mà thôi. Từ 23:30 - 24:00, tôi sẽ đi một vòng từng lô nhà, nhìn xem mấy nhà có khóa cửa hay không.
Nhưng căn bản là không nghe thấy âm thanh gì!
A đúng rồi!
Vữa nãy người của các cậu đã đi đến phòng bảo vệ xem camera giám sát rồi!
Có điều, xem mấy camera đó cũng không thấy được gì, hai bên tường đều trồng hoa violet, ban đêm chỉ thấy một màu đen, chặn hết mọi thứ, đừng nói một người, mười người đi vào cũng không thể nhìn thấy."
Sở Mộng Hàm nghiêng người về phía bảo vệ, "Gặp phải vấn đề như thế, tại sao không sớm xử lý?"
Dì Lưu vỗ vỗ cánh tay Sở Mộng HÀm.
"Cô gái à, chuyện này không trách bọn họ được, những cây violet này được trồng từ lúc mới xây chung cư, sau nhiều năm cục cảnh quan không cho phép động vào."
"Chúng ta đi xem hiện trường thôi."
Chu Hải đã biết đầy đủ tin tức, anh cùng Tên Điên thay đồ rồi mang theo vali đi về phía thảm cỏ.
Đứa bé trai nằm ngửa trên mặt đất, đã ngừng thở từ lâu, toàn thân đều là máu.
Số máu này không phải do vết thương lúc ngã xuống gây ra.
Nguyên nhân đến từ phần cổ, cổ bên trái có một vết cắt, cực kỳ sâu, đến mức lộ ra cả xương cổ, chỉ còn một lớp da thịt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-tu-gia-dai-ngon/3293579/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.