“Hi Ngạn cậu…” Cố Khanh há miệng muốn nói gì đấy, ngẩng đầu nhìn đến thấy Phương Hi Ngạn vẻ mặt hờ hững thì lời đến bên miệng sao cũng không thốt lên được. “Cậu vào đi…” Nghiêng người nhường ra khoảng trống có thể cho một người đi qua, Cố Khanh chua xót nói.
Phương Hi Ngạn nói tiếng cảm ơn lễ phép mà mới lạ, vừa vào cửa liền bắt đầu dọn vài thứ mà tối qua chưa kịp mang đi, những thứ còn để lại trong phòng.
Áo khoác đôi mà hai người cùng mua, còn có ly sứ có đôi có cặp, món quà nhỏ đưa tặng cho nhau, bức ảnh chung tràn ngập kí ức ngọt ngào… Để mấy thứ này vào thùng giấy đã sớm chuẩn bị, sau đó dùng băng dán kín, đồng thời cũng đóng kín đi những ký ức tốt đẹp, không tốt đẹp này.
Trong lúc đó Phương Hi Ngạn đi đến đâu, Cố Khanh liền theo tới đó. Không nói lời nào cũng chẳng ngăn cản, chỉ là sự đau khổ thậm chí tuyệt vọng trên gương mặt ấy làm cho Hàn Dư Minh còn đứng ở cửa có chút lo lắng.
Dọn đồ xong, Phương Hi Ngạn ôm thùng liền đi, ánh mắt trong nháy mắt đối diện với Hàn Dư Minh nhưng cũng không để ý, chỉ cho đây là người bạn nào đó của Cố Khanh mà y không biết.
Phương Hi Ngạn chân trước vừa đi, Cố Khanh sau lưng liền ngây ngẩn đi theo, sợ Phương Hi Ngạn phát hiện mà còn cố gắng thả nhẹ bước chân, nhưng bởi vì cái đau ở chỗ đó mà động tác có vẻ buồn cười quái dị.
Nhưng điều này trong cái nhìn của Hàn Dư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-tro-thanh-tom-sue-ma-phan-dau/59604/quyen-1-chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.