Chương trước
Chương sau
Đèn nê ông đủ mọi màu sắc lóe sáng trong bóng đêm, dòng xe cộ như nước chảy không ngừng, lộ ra cuộc sống đô thị bận rộn cùng tấp nập.

Thành phố lớn sống về đêm cực kỳ phong phú, mọi người dùng ban đêm giải thoát mỏi mệt cả ngày. Đến ban đêm tám giờ vẫn như cũ có rất nhiều cửa hàng mở cửa, mà mấy cửa hàng lại không bao gồm phòng khám thú y.

Yến Ninh ôm mèo con ở khuỷu tay, bước chân dồn dập ở trên đường tìm kiếm phòng khám bệnh viện có thể xem bệnh cho thú cưng, nhưng thời gian phòng khám thú y làm việc phần lớn là từ buổi sáng bảy giờ đến buổi tối tám giờ, hiện tại phần lớn đã đóng cửa nghỉ ngơi.

Trên người chỉ mặc một áo khoác mỏng vội vàng phủ thêm, trong ban đêm cuối thu này Yến Ninh lại như không cảm thấy lạnh, bởi vì dồn dập đi nhanh mà chảy ra mồ hôi, theo trán từng giọt trượt xuống.

Lẳng lặng nằm trong khuỷu tay Yến Ninh là một mèo con màu vàng sữa. Lông trên người mèo con bởi vì ma sát mà có chút hỗn loạn, lại rất sạch sẽ.

Lông xù mềm mại không có khiến mèo con thoạt nhìn lớn một chút, ngược lại bởi vì tư thế cuộn mình mà càng thấy nhỏ bé yếu ớt.

Giữa trưa lúc ngủ trưa, Yến Ninh không bởi vì bên người thêm một vật sống xa lạ mà mất ngủ hoặc không quen, ngược lại, có mèo con làm bạn, chất lượng giấc ngủ của Yến Ninh ngược lại cao hơn một tầng, càng thêm an ổn, thoải mái, nhưng khác với tâm tình an hòa lúc trước lại thay đổi khi Yến Ninh tỉnh lại.

Tiểu nãi miêu ngủ im vốn tứ chi mở rộng bị ôm trong ngực hiện tại hô hấp dồn dập cuộn mình trong khuỷu tay Yến Ninh, hai mắt nhắm chặt, khóe mắt có vệt nước trong suốt, nhiệt độ cơ thể vốn ấm áp cũng có chút lạnh lẽo, tứ chi thường thường run rẩy một chút.

Yến Ninh trái tim kịch liệt co rút lại, tim đập nhanh hơn, một cỗ cảm xúc khó có thể nói nên lời quanh quẩn trong lòng hắn. Cho dù ở chung với mèo con chưa đến nửa ngày, nhưng vừa nghĩ đến mèo con sẽ rời đi, trái tim hắn liền khống chế không được mà khó chịu.

Loại cảm xúc thình lình xảy ra này, thậm chí ngay cả Yến Ninh cũng không biết vì sao hắn sẽ có cảm xúc xa lạ như vậy với một tiểu nãi miêu, thế nhưng lại một chút cũng không đột ngột.

Khi tỉnh đã là hơn bảy giờ tối, toàn bộ trong phòng tối đen một mảnh, Lý Yên mỗi buổi chiều đều sẽ ra ngoài đến rất muộn mới trở về, hiện tại cũng đương nhiên không ở nhà.

Yến Ninh không có chút do dự, khoát áo khoác ôm tiểu nãi miêu liền ra cửa, nhưng Yến Ninh ra ngoài cửa lại có chút mờ mịt.

Vì tránh phiền toái, hắn thể hiện với bên ngoài là có tính cách tự bế, bình thường đều ở trong phòng, chỉ có mỗi lần đi chỗ bác sĩ tâm lý họ Lý kiểm tra mới có thể cùng Lý Yên làm bạn đi ra ngoài, bởi vậy bên người Yến Ninh không có tiền thông dụng, cũng chính là nhân dân tệ.

Di động? Người không có bạn cả ngày đều ở nhà, Lý Yên sao sẽ trang bị di động cho hắn.

Mèo con trong lòng lại chợt rung rung một chút, Yến Ninh ôm mèo con liền bắt đầu chạy đến phòng khám thú y gần nhất trong ký ức.

Bọn họ ở chỗ tương đối hoang vu, bình thường không có người nào, tìm không thấy người đưa một đoạn đường, đợi khi đến phòng khám đã qua tám giờ, phòng khám đã đóng cửa.

Cố Khanh hiện tại thân thể tuy rằng ngủ say, nhưng bởi vì hai cổ khí lưu kia, ý thức Cố Khanh hiện tại ngược lại là thanh tỉnh, cũng có thể cảm giác được mọi chuyện Yến Ninh làm cho hắn.

Cố Khanh đã xem xong kịch tình thế giới này, biết này người con trái ‘nhận nuôi’ hắn tên là Yến Ninh là người đáng thương bị bệnh tự bế.

Thuộc tính của bệnh tự bế, Cố Khanh cũng biết chút.

Bệnh tự bế có rất nhiều loại bệnh, điển hình nhất chính là bệnh chướng ngại trao đổi xã hội, cũng chính là chướng ngại xã giao.

Một người có bệnh chướng ngại xã giao nguyện ý vì một mèo con ven đường mà phản kháng người duy nhất chấp nhận, hơn nữa vượt qua chướng ngại mang mèo con như bị bệnh nặng lẻ loi một mình ra ngoài tìm bệnh viện, nếu nói không cảm động, đó là gạt người.

Nhưng cho dù cảm động, Cố Khanh vẫn không thể không cảm thán người này thật ngốc. Lý Yên ngày thường bởi vì bệnh này mà không phòng bị Yến Ninh, tuy rằng không cho Yến Ninh tiền, nhưng trong nhà lớn như vậy, cũng tìm được hai ba trăm đi, ngốc như vậy cũng đáng bị lừa chết.

Yến Ninh ôm mèo con chợt đánh rùng mình, chau mày, ôm chặt mèo con ở ven đường tìm người hỏi phòng khám gần đây. Bị hỏi là phụ nữ trung niên, trong lòng cũng ôm một con mèo trang điểm đến phiêu lượng, thoạt nhìn là người yêu mèo, cho nên Yến Ninh mới lựa chọn cô làm đối tượng để hỏi.

Bắt đầu vì quá mức lo lắng dẫn đến hắn nháy mắt đại não trống rỗng, quên có thể ở trong phòng lấy tiền, có thể ở ven đường tìm người hỏi đường, hiện tại tâm tình bình phục liền đương nhiên khôi phục một ít lý trí.

Phụ nữ trung niên này là người yêu mèo, cô công chúa phiêu lượng trong lòng cũng đã nuôi bốn năm năm, cho nên mấy loại bệnh của mèo cũng biết một ít. Cô cẩn thận quan sát mèo con bị ôm vào trong ngực, phát hiện loại bệnh này cô nhìn không ra, liền chỉ cho Yến Ninh phòng khám thú y mở cửa 24 giờ.

Phòng khám kia khá xa, lái xe phải gần nửa giờ, đi đường liền càng lâu.

Yến Ninh buông xuống đôi mắt, đồng tử chợt lóe một đạo ánh sáng, hắn hỏi người phụ nữa địa chỉ chi tiết, sau đó nói cảm ơn, xoay người xuyên qua quảng trường đến nơi mà người phụ nữ chỉ.

Đường mà người phụ nữ chỉ phải vòng qua quảng trường này, Yến Ninh không lái xe cũng không phải đến bãi đỗ xe khiến động tác muốn lên xe của người phụ nữ dừng một chút.

Cô cực kỳ thích mèo, cơ hồ đến tình cảnh coi mèo như con trai con gái, tư thế Yến Ninh ôm mèo con là một loại tư thế bảo vệ, giữ gìn, loại yêu thích với mèo này khiến cô lập tức liền có hảo cảm với Yến Ninh.

Nghĩ đến thanh niên kia đồ tóc hỗn độn, cuối mùa thu mặc đơn bạc lại hai má bị ướt đẫm mồ hôi, cùng mỏi mệt trên mặt, nhất thời nghĩ đến một khả năng.

Bà vòng xe qua quảng trường chạy đến đầu kia, kéo xuống cửa sổ nói với Yến Ninh: “Bên này người nhiều không dễ bắt xe, tôi chở cậu đoạn đường đi.”

Yến Ninh nhìn thoáng qua xe duyên dáng đường cong lưu sướng, xe phiên bản có hạn mới nhất. Yến Ninh nhếch nhếch môi, câu ra một nụ cười tái nhợt mang theo cảm kích, nói cảm ơn, sau đó cẩn thận ôm mèo con lên xe.

Đường đi xe, người phụ nữ liền cùng Yến Ninh trò chuyện, biết mèo con này là ở ven đường nhặt được, người phụ nữ chẳng những không bởi vậy mà khinh thường, ngược lại càng có hảo cảm với Yến Ninh hơn.

Nhưng Yến Ninh lo cho mèo con, trả lời liền có chút không yên lòng, người phụ nữ cũng không thèm để ý, phút cuối cùng, sau khi đưa Yến Ninh đến phòng khám thì cho hắn một tờ danh thiếp, nói là có thể trao đổi tâm đắc nuôi mèo, liền đi.

Người phụ nữ cũng uyển chuyển hỏi qua có muốn mình đi cùng hay không, cô đã đoán được Yến Ninh trên người đại khái là không có tiền, nhưng Yến Ninh nói sẽ gọi điện thoại để người nhà đưa tiền lại đây, người phụ nữ cũng liền không nhiều lời nữa, lái xe đi.

Phòng khám thú y này không lớn, bên trong ánh sáng màu ấm, trong phòng khám đều trang trí vô cùng thoải mái an bình.

Yến Ninh dưới bác sĩ thú y chỉ đạo mà đặt mèo con lên bàn làm việc trải vải trắng, một cục nho nhỏ trên bàn làm việc có vẻ có chút nhỏ bé.

Bác sĩ thú ý cầm một ít công cụ chuyên dụng loay hoay, Yến Ninh liền đứng ở một bên chờ, tuy rằng sắc mặt bình tĩnh, hai tay bên dưới lại siết chặt, nói rõ tâm tình căng thẳng không yêu của hắn giờ phút này.

Cố Khanh cảm giác mình rời khỏi cái ôm ấm áp, bị chuyển dời đến một cái đệm mềm, sau đó một đôi tay sờ tới sờ lui trên người mình, thường thường có dụng cụ lạnh băng chạm ở trên người, nhất thời tóc gáy dựng thẳng lên.

Tuy rằng hắn hiện tại không phải hình người, nhưng hắn bản chất là người a. Bị một đôi tay xa lạ sờ tới sờ lui trên người, nổi da gà đều nổi vài tầng.

Dòng khí màu xanh mang cho hắn kịch tình thế giới này, dòng khí còn lại thì theo kinh mạch chảy xuôi, cường hóa thân thể mèo con mới sinh này, giống như chuyện mà hắn làm ở mỗi thế giới.

Hệ thống vẫn không xuất hiện, là có ngoài ý muốn? Này cổ khí lưu có quan hệ với hệ thống hay không?

Dòng khí lưu động trong thân thể, mỗi lần đều có thể khiến thân thể Cố Khanh không chịu khống chế run rẩy một chút, ý thức cũng không thể khống chế tốt thân thể, đại khái chỉ có chờ dòng khí cường hóa xong khối thân thể này, Cố Khanh mới có thể một lần nữa đoạt lại quyền khống chế thân thể đi.

Bác sĩ thú ý kiểm tra mèo con từ đầu tới đuôi một lần, nhưng mèo con này trừ thường thường run rẩy cùng nhiệt độ cơ thể có chút hạ thấp thì bệnh gì cũng kiểm tra không ra. Hơn nữa tần suất run rẩy đang hạ xuống, nhiệt độ cơ thể cũng đang tăng trở lại, ông có chút không rõ đây đến cùng là bệnh gì.

Tháo bao tay cùng khẩu trang, bác sĩ thú ý vừa mới chuẩn bị nói tiếng ‘bất lực’ với Yến Ninh đang canh ở một bên chỉ thấy đang êm đẹp một thanh niên bỗng bổ nhào vào trên bàn làm việc.

“…” Đây là biết trước?

“Meo ~ meo ~” Tiếng mèo kêu truyền vào trong lỗ tai ông, ông vừa quay đầu lại liền nhìn thấy mèo con vốn còn nửa chết nửa sống đã dừng run rẩy, mở to ánh mắt màu lam nhìn thanh niên ngồi xổm xuống kêu meo meo.

Mà thanh niên ông cho rằng là người biết trước kia, đang dùng vòng tay qua mèo con, thật cẩn thận ôm nó ở trong tay.



Hầu hạ mèo con tắm rửa một cái, sau đó nhìn theo một người một mèo càng lúc càng xa, bác sĩ thú y mắt nhìn tay đeo găng tay trắng của mình, yên lặng cảm thán. Không nghĩ tới ông làm nghề y vài chục năm, thế nhưng đã đến trình độ chỉ dựa vào một đôi tay vuốt ve liền có thể cứu về một tính mạng, không sai không sai.

Trở về phòng khám thú ý tiếp tục sửa sang lại công việc của mình, bỗng nhiên, hai tay bận rộn của bác sĩ thú ý dừng lại, ông, lấy tiền chưa…



Bác sĩ kia không có biểu hiện ra ý muốn thu tiền, Yến Ninh ôm mèo con liền đi, gọi điện thoại để Lý Yên đến đưa tiền không nói phiền toái, làm sao giải thích hành vi của mình cũng là một vấn đề, tuy rằng hắn cũng không cần phải giải thích.

Bắt xe taxi trực tiếp trở về nhà, sau đó để tài xế ở bên dưới chờ, hắn ôm mèo con đi lên từ phòng Lý Yên lấy ra chút tiền đi xuống cho tài xế.

Tắm rửa một cái, đổi thân quần áo, Yến Ninh vỗ vỗ mèo con nằm sấp trên giường hòa hợp một thể với chăn, còn dùng hai móng vuốt nhỏ che mắt, cười nhấc nó lên, sau đó chuẩn bị hôn hôn cái đầu nhỏ của nó, lại bị một móng vuốt của mèo con chụp ở trên môi chặn lại.

Chê cười, hắn tuy rằng biến thành mèo, vậy nụ hôn đầu tiên của đời mèo cũng phải bảo vệ cho người yêu được chưa, thiếu niên bệnh tự bế này tuyệt đối không có khả năng là người yêu, cho nên, không được!

Yến Ninh cảm thấy buồn cười, cách xa chút, sau đó bất ngờ lại tiến lên, vẫn là chuẩn xác bị móng vuốt mèo con chặn. Yến Ninh không biết chán chơi với mèo con, Cố Khanh bị hắn chọc phiền, trực tiếp giãy dụa từ trong tay hắn xuống, đạp lên bước mèo không ổn từng bước một lảo đảo đi tới đầu giường bên kia, sau đó chui vào khe hở núp vào.

Yến Ninh nhìn hành động đáng yêu của mèo con thỏa mãn trong lòng, tuy rằng buổi chiều ngủ nửa ngày, nhưng sau khi tỉnh lại chuyện thình lình xảy ra kia khiến Yến Ninh chơi với mèo con qua đi một lần nữa nổi lên bì ý, từ bên kia chui vào chăn, Yến Ninh kéo mèo con trong ổ chăn tới hõm vai.

Một tay theo nó mao, một tay phù phiếm đem nó quyển trụ.

“Như vậy để người bảo bối, vậy liền gọi nhóc là bảo bối nhi đi.” Đến trước mặt mèo con nâng móng vuốt nó lên hôn một cái, Yến Ninh cười nói, sau đó nhắm mắt lại chuẩn bị đi vào giấc ngủ.

Bị sờ thoải mái Cố Khanh chợt sửng sốt, lập tức xù lông.

Chờ Yến Ninh ngủ say, hắn rời khỏi tay Yến Ninh, tập tễnh theo hõm vai Yến Ninh bò đến ngực hắn, sau đó chậm rãi xê dịch đến mặt Yến Ninh, một mông đặt lên.

Ha ha, ai là bảo bối nhi của ngươi, nghẹn chết ngươi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.