Chương trước
Chương sau
Đặt nước khoáng lên bàn, Trần Hán trả lời nói, “Ninh đạo, Tiểu Cố hắn không phải nghệ sĩ đến thử vai, hắn là mang Sùng Khâu đến thử vai, là người đại diện của Sùng Khâu, hơn nữa tuổi cũng không phù hợp…”

Trong kịch bản cầm sư phong lưu là thiếu niên tuấn tài, chỉ mới mười sáu mười bảy tuổi. Tuy rằng kỹ thuật hóa trang bây giờ có thể đến trình độ nhất định che lấp tuổi của một người, nhưng Ninh đạo luôn luôn chú trọng chân thật, ở phương diện này trừ khi kỹ xảo biểu diễn của người đó có thể thuyết phục hắn, bằng không hắn sẽ không lựa chọn người độ tuổi hơn ba năm đến diễn.

Nam phụ ban đầu là Ninh Túc Hiên lật hết giới giải trí mới tìm được một người trà trộn trong giới kịch cổ từ nhỏ, còn là ngôi sao nhỏ tuổi dáng trẻ. Nam phụ này xảy ra chuyện, vì lại tìm một người thích hợp vị Ninh đạo này trực tiếp hạ lệnh quay chụp chậm lại một tháng, thật sự tìm không thấy liền xóa nhân vật này. Mà thiếu nhân vật này, bộ kịch này cũng sẽ thiếu rất nhiều nơi phấn khích.

“Sùng Khâu?” Ninh Túc Hiên nhìn cũng không nhìn Trần Hán, đôi mắt phượng sắc bén chuyên chú nhìn Cố Khanh cách đó không xa, trên mặt đều là sung sướng.

Người tôi đề cử cho ngài ngài đã quên a… Trần Hán không nói gì, nhưng vẫn tận chức tận trách giúp bạn tốt Cố Khanh, ở bên tai Ninh Túc Hiên nói một vài câu khích lệ Sùng Khâu. Nói cậu khí chất như thế nào diện mạo như thế nào nhân phẩm như thế nào, thích hợp nhân vật này như thế nào linh tinh.

Ngược lại không phải Trần Hán bịa chuyện, hắn sở dĩ đề cử Sùng Khâu trừ muốn giúp Cố Khanh, cũng là thực sự nghiên cứu kỹ xảo biểu diễn thực lực của Sùng Khâu, nhất là nhân phẩm. Trần Hán tự nhận nhìn người vẫn có chút bản lĩnh, lúc trước Phương Ninh Phí Mặc, hắn đều nói với Cố Khanh qua hai người này nhân phẩm không được, nhưng Cố Khanh không tin, kết quả quả nhiên là phản bội. Có thể vào lúc còn là người mới liền ngáng chân tiền bối, có thể là thứ tốt gì.

Trần Hán ngẩn ngơ nghĩ, bỗng nhiên bên tai truyền đến một tiếng hừ lạnh, bị một tiếng hừ u oán mười phần này sợ tới mức run lên, Trần Hán phản xạ tính quay đầu nhìn về phía Cố Khanh. Đừng hỏi vì sao, đây đại khái là… trực giác người từng trải.

Chỉ thấy Cố Khanh đang đặt tay lên người Sùng Khâu ánh mắt tỏa sáng đối diện, cúi đầu tới gần Sùng Khâu không biết đang nói gì, chỉ chốc lát sau liền cười đến hai mắt cong cong. Cảm nhận hơi lạnh bên người càng lúc càng dày, Trần Hán bỗng nhiên thấy những lời này mình nói trước đó đều vô ích, Ninh đạo lỡ như ghen tị, Sùng Khâu có lẽ là qua không được …

Cách đó không xa Cố Khanh đang cho Sùng Khâu lần đặc huấn cuối cùng không khỏi rùng mình một cái.

Nghệ sĩ dưới cờ mấy công ty đến thử vai, vốn đều là ôm suy nghĩ thử một lần liều mạng tới, mấy kẻ đáng thương lúc trước bị mắng rất nhiều người đã sớm có ý lui. Hiện tại lại nhìn thấy vị Ninh đạo này mặt không chút thay đổi ngồi ở trước mặt phóng hơi lạnh, tố chất tâm lý kém một chút đã sớm sợ tới mức đi đứng như nhũn ra, diễn xong chưa có kết quả liền xám xịt rời đi.

Đợi đến Sùng Khâu, bởi vì Cố Khanh ám chỉ cậu nên ngược lại là không có cảm giác căng thẳng gì.

Thử vai là đoạn ngắn cầm sư lên sân, thiếu niên cầm sư ngồi xếp bằng ở nhà trúc, một cây đàn cổ bình thường gác lên hai chân, một khúc qua đi ôm cầm phi thân xuống, chậm rãi đi về phía nữ phụ bị thương nặng nằm trong đống thi thể.

Chỉ là thử vai cũng không cần phải ra oai, cũng không cần diễn viên quần chúng cổ trang gì, chỉ cho cậu một cây đàn cổ, yêu cầu chính là diễn xuất cái loại cảm giác này.

Sùng Khâu diễn thật sự tập trung, một bộ kịch mây bay nước chảy lưu loát sinh động, tựa như cậu chính là cầm sư kia, mặc dù có một ít vấn đề nhỏ, nhưng tương đối tốt hơn mấy người khác nhiều. Không phải nói kỹ xảo biểu diễn của Sùng Khâu tốt bao nhiêu, mà là từng hành động của Sùng Khâu nhìn qua chính là một người quen cầm khúc sống trong cổ đại, đây không phải kỹ xảo biểu diễn có thể diễn xuất được.

Cố Khanh tự nhiên là rất vừa lòng với biểu hiện của Sùng Khâu, khen ngợi xoa đầu Sùng Khâu. Hắn là người chân chính sinh hoạt ở cổ đại qua, so với người dựa vào tư liệu mà suy đoán thì không biết tốt hơn bao nhiêu lần, có hắn tay cầm tay huấn luyện, Sùng Khâu tự nhiên cũng không tệ.

Tựa như một người chiếu theo nhà mà xây nhà, một người là được đại sư biết kết cấu trình tự nhà này từ đầu tới đuôi trong trong ngoài ngoài chỉ đạo, hai người không thể đánh đồng.

Có Sùng Khâu châu ngọc ở trước, mấy phó đạo đều rất là vừa lòng, cảm thấy người không sai biệt lắm là có thể định, nhưng Ninh Túc Hiên làm tổng đạo diễn lại không nói gì, những người khác cũng không dám tự tiện quyết định, đành phải vô vị nhìn mấy người còn lại vẽ hổ không thành chuyển sang diễn thành chó.

Lần này dù Sùng Khâu có thể được chọn hay không, Trần Hán đều là hỗ trợ không ít sức, phần nhân tình này phải nhớ kỹ, bởi vậy sau khi thử vai xong Cố Khanh không trực tiếp rời đi, mà là gửi tin nhắn nói cho Trần Hán mình đặt bàn ở nhà hàng, cùng nhau ăn bữa cơm.

Hiện tại tin tức quay phim truyền hình còn chưa bại lộ, có được tin tức thử vai đều ký hợp đồng giữ bí mật, bởi vậy cùng nhau ăn bữa cơm cũng không cần quá lo lắng.

Trần Hán nhận được tin nhắn, gật đầu với Cố Khanh, Cố Khanh mới mang theo Sùng Khâu rời đi, đến nhà hàng.

Trần Hán nhìn theo Cố Khanh vừa quay đầu liền chống lại tầm mắt Ninh Túc Hiên lạnh lùng nhìn hắn, nụ cười liền cứng đờ, cứng ngắc quay đầu nhìn vào trường thử vai, tầm mắt Ninh Túc Hiên lạnh hơn.

Sau một lúc lâu, Trần Hán thấy bắp thịt mình sắp bị đông cứng mới chậm rãi quay đầu, nhìn Ninh Túc Hiên kéo nụ cười cứng ngắc, “Ninh đạo, này… Tiểu Cố mời tôi cùng, cùng đi ăn cơm chiều, ngài có muốn… đi cùng không?”

Ninh Túc Hiên quay đầu không đáp lại, qua một lát mới mất tự nhiên gật gật đầu.

Xuân về mặt đất, hơi lạnh tan biến. Trần Hán thở ra một hơi, nhưng Ninh đạo sao lại biết là Tiểu Cố gửi tin nhắn cho mình…

Ninh đạo nhìn lén tin nhắn người khác giờ phút này đang vẻ mặt ung dung tựa vào trên ghế, tưởng tượng đợi lát nữa nhìn thấy A Khanh nên làm thế nào. Không sai, nếu cái ông Trần Hán kia có thể gọi hắn là Tiểu Cố, mình đây cũng có thể gọi hắn là A Khanh, còn thân thiết hơn chút nữa.

Nhưng mà Ninh đạo, người ta là quen biết nhau, ngài thì là gì…

________________________________________________________

Phòng khách sạn, Cố Khanh đang ngồi ở bên trong thông qua hệ thống tra tìm một ít tư liệu, thuận tiện giả tạo hoặc là nói phục hồi một vài chuyện xấu mà Phương Ninh cùng Phí Mặc làm qua. Về phần Sùng Khâu, thì bị hắn đưa về hoàn thành nhiệm vụ huấn luyện hôm nay.

Ăn được một chén cơm, huấn luyện rèn luyện cũng không thể hạ xuống.

Cửa phòng bị mở ra, Cố Khanh giương mắt nhìn thấy đầu tiên đi vào chính là Ninh Túc Hiên vẻ mặt bình tĩnh, theo sau mới là Trần Hán.

Trần Hán giới thiệu hai người, “Tiểu Cố a, đây là Ninh đạo cũng chính là tổng đạo diễn phỏng vấn cậu bé mà em mang. Ninh đạo đây là Cố Khanh, người đại diện của Sùng Khâu.”

Cố Khanh mặt mang mỉm cười, đi lên trước vươn tay, “Ninh đạo chào ngài, tôi là Cố Khanh.”

Tầm mắt Ninh Túc Hiên từ khớp ngón tay thon dài trước mắt chuyển dời đến trên mặt tuấn mỹ của người đàn ông, không tự giác liền nhìn đến ngây ngẩn cả người. Tầm mắt xẹt qua cái trán bóng loáng, mày dài không nhướn, mũi thẳng, môi đỏ no đủ của người đàn ông, cuối cùng dừng lại trên đôi mắt đào hoa của người đàn ông.

Bị đôi mắt đào hoa ánh nước nhìn, Ninh Túc Hiên chỉ cảm thấy thân thể tê dại, một luồng điện từ đuôi dâng lên, thông suốt toàn thân. Mà giờ phút này, hai mắt đào hoa đang dùng một loại ánh mắt nghi hoặc nhìn mình, hử? Nghi hoặc?

Ninh Túc Hiên hoảng hốt nhớ tới cái gì, tầm mắt dời xuống, sau đó vươn tay nắm lại tay Cố Khanh đã giơ lâu, “Chào anh, tôi là Ninh Túc Hiên, anh có thể gọi tôi Túc Hiên.”

Cố Khanh nhướn mày, Ninh đạo này có phải quá mức dễ thân hay không? Tuy rằng trong lòng nghĩ như vậy, nhưng nếu người ta nể tình Cố Khanh giờ phút này vẫn theo lời Ninh Túc Hiên đổi giọng gọi tiếng “Túc Hiên”, sau này liền xem tình huống.

Ba người ngồi xuống, chỉ chốc lát sau đồ ăn liền lên. Có người ngoài ở đây, Cố Khanh cũng không tiện nói lời cảm ơn gì, chỉ tán gẫu với Trần Hán, thỉnh thoảng khích lệ một ít công tích của Ninh đạo.

Trần Hán cảm thấy tầm mắt Ninh đạo càng băng lãnh, đúng là muốn cười khổ, hắn đây là tạo nghiệt gì, hắn rót ly rượu cho Cố Khanh, “Tiểu Cố a, nhân vật lần phỏng vấn này đã định rồi.”

“Phải không?” Thân thể này của Cố Khanh tửu lượng không tốt, vài ly rượu vào bụng mặt đã có chút đỏ, “Không biết là?”

“Là Sùng Khâu nhà em… em mang.” Trần Hán nói một nửa cảm thấy tầm mắt Ninh Túc Hiên, lập tức sửa miệng.

“Phải không? Ít nhiều Trần ca anh giúp đỡ.” Cố Khanh kính Trần Hán ly rượu, Trần Hán sợ Ninh Túc Hiên giận vội vàng giải thích “Đây cũng không công lao của anh, nhân vật đều là Ninh đạo chọn, muốn cảm ơn cũng phải cảm ơn Ninh đạo.”

“Không có Trần ca anh đề cử Sùng Khâu có thể cả cơ hội thử vai cũng không có, vẫn là phải cám ơn Trần ca anh. Nhưng…” Cố Khanh xoay người nghiêm túc nói với Ninh Túc Hiên, “Vẫn là nhờ Ninh đạo ngài thưởng thức.” Dứt lời uống một hơi cạn sạch rượu vang trong ly.

Nước rượu màu đỏ từ môi chảy ra, lại bị Cố Khanh liếm đi. Ninh Túc Hiên chỉ cảm thấy miệng khô lưỡi khô, bưng lên ly rượu một ngụm uống cạn, lại phát hiện miệng càng khô.

Hắn cố gắng trấn định nói, “Cậu bé anh mang tư chất không tệ, trong tất cả người thử vai chỉ có hắn là phù hợp nhất, tôi không mở cửa sau gì cho cậu ấy.”

Cố Khanh nhìn Ninh Túc Hiên liếc mắt nhìn dương thần cười, mặt mày thần thái phấn chấn, “Đây là tự nhiên, tôi mang tự nhiên là tốt, chỉ là…”

Bị ánh mắt kia liếc, Ninh Túc Hiên ngẩn ngơ một lát, ngược lại phát hiện trạng thái của Cố Khanh có chút không thích hợp. Có vui vẻ, có tự hào, cũng có đau lòng…

Hắn không khỏi vươn tay, tính vỗ về an ủi Cố Khanh liền bị nắm tay, lại như bị điện giật nhanh chóng thu lại. Cố Khanh giống như không có phát hiện, uống rượu, sau đó buồn ngủ nằm sấp ở trên bàn nghỉ ngơi.

Ninh Túc Hiên quay đầu nhìn Trần Hán dùng bữa lấp bụng kế bên, trong mắt là nghi vấn. Trần Hán nuốt xuống đồ ăn trong miệng, thở dài nói rõ chuyện của Phương Ninh Phí Mặc.

“Phí Mặc Phương Ninh, nghệ sĩ SA? Là nam nữ chính của bộ kịch này?”

“Là họ.”

Ninh Túc Hiên im lặng trầm tư, Trần Hán cũng không nói nữa, trong phòng nhất thời rơi vào im lặng.

Ninh Túc Hiên nghĩ phải giúp A Khanh dạy dỗ hai người kia như thế nào, thì Trần Hán lại nghĩ mình có phải xúc động hay không? Vị đạo diễn nổi tiếng này tuy rằng giống như có ý với Tiểu Cố, nhưng chung quy hai người đều chỉ là lần đầu tiên gặp mặt.

Trần Hán vừa mới chuẩn bị nói gì để vãn hồi, liền nghe thấy tiếng bàn ghế di động, Ninh Túc Hiên đỡ Cố Khanh đã say rượu lên.

“Ninh đạo?” Trần Hán nghi hoặc.

“Anh ấy uống say, tôi dẫn anh ấy đi nghỉ ngơi.” Ninh Túc Hiên thanh âm bình tĩnh, sắc mặt ở trong bóng tối nhìn không rõ, chỉ lộ ra vành tai có chút đỏ lên, cũng không biết là hơi say dâng lên, hay là như vậy.

Còn chưa hoàn toàn lấy lại tinh thần Trần Hán thấy thế chỉ là “A” một tiếng, chờ hắn tỉnh táo lại, trong lòng nhất thời “Lộp bộp”, đuổi theo, nhưng hai người Cố Khanh Ninh Túc Hiên đã sớm không còn bóng dáng.

“Xong, Tiểu Cố hắn sẽ khó giữ được đi!” Trần Hán áy náy, sau đó về nhà tắm rửa đi ngủ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.