Nhờ sự chăm sóc nhiệt tình nào đó mà ngay buổi chiều hôm ấy Dạ An chỉ có thể ở im một chỗ làm cậu bé trầm tính. Má phúng phính hây hây đỏ do trời lạnh, miệng nhỏ chúm chím ăn bánh ngọt lâu lâu lại kêu vài tiếng do vùng eo đau nhức.
“Chồng hư hư… làm đau An rồi.” Dạ An làm nũng trong vòng tay của hắn, giọng ngọt trách mắng không ngừng.
Đối diện với những lời than trách của bạn nhỏ, Tô Minh Viễn vẫn rất mặt dày, chẳng mảy may quan tâm đến những lời nói đấy bởi hắn biết rõ bạn nhỏ sẽ không bao giờ giận hắn đâu. Ánh mắt hắn cứ nhìn chằm chằm môi nhỏ chúm chím, một tay xoa oe tay kia vuốt ve gương mặt nhỏ nhắn xinh xắn.
“Tiểu An nằm ngoan, tôi ra ngoài xử lý chút việc nha.” Giọng nói nhẹ nhàng như sợ sẽ khiến bạn nhỏ khóc, hắn thấy đối phương in lặng không nói gì còn tưởng lại hờn dỗi nhưng sau thấy đầu nhỏ ngúc ngúc gật gật lại thấy yên lòng.
“Chụt… Tôi về nhanh tôi, ngồi ngoan nha.”
“Dạ, bai bai chồng.”
“Bai.”
Tô Minh Viễn nhẹ đặt bạn nhỏ xuống ghế, đắp chăn ấm lên đùi rồi mới quay người rời đi. Hắn vừa ra khỏi phòng làm việc nụ cười trên mặt cũng biến mất ngay lập tức, ánh mắt dịu dàng ban nãy đã trở nên sắc lạnh, trên người toả ra chút khí lạnh biểu hiện tâm trạng hắn đang rất tệ.
Sải bước trên hành lang đến phòng làm việc của thư ký, vừa bước vào đã nhìn thấy Kỷ Trạch đang nhẹ nhàng giáo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-tri-trong-tim/3358676/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.