Đêm qua nhờ việc Tô Minh Viễn đã sai người đến nói lại với bà Ái là cậu nhóc nhỏ sẽ ở lại chỗ hắn mà hiện giờ cả hai vẫn vô ưu vô lo say giấc nồng.
Được ngủ trên chiếc giường lớn chăn ấm đệp êm hoàn toàn là điều mà Dạ An mơ cũng không dám. Giờ thì cậu cũng được ngủ ở trên đệm êm rồi, giấc ngủ cũng càng ngon hơn a.
"Đẹp..."
Do tính chất của cuộc sống mà Tô Minh Viễn đã hình thành nên đồng hồ sinh học, cứ vào lúc bốn đến năm giờ sáng hắn sẽ cư nhiên mà thức dậy dù là những lúc khoẻ mạnh hay những lần bị thương hay lâm bệnh.
Nhìn nhóc nhỏ ngủ say trong vòng tay mình hắn chỉ hận bản thân không thể một phát ôm người trở về, hắn hận bản thân không sớm tìm đến nơi này, nếu hắn đến sớm hơn thì có lẽ hắn đã có thể mang người về từ lâu, đã bắt tay vào bồi bổ cho nhóc nhỏ này rồi.
Người gì đâu vừa nhỏ vừa gầy nếu hai người đứng cạnh nhau kiểu gì cũng bị hiểu nhầm thành hai bố con cho xem. Một người thì cao kều lều, cao đến tận 1m94, người còn lại thì thấp bé nhỏ xinh chỉ vỏn vẹn có hơn 1m53 chút xíu, đã thế cơ thể còn rất gầy, nếu nói với người ngoài Dạ An đã 17 tuổi thì dám chắc họ sẽ không tin, họ sẽ đinh ninh nói lại rằng cậu nhóc chỉ vừa có 14 15 tuổi thôi.
Nhìn mãi, ngắm mãi cuối cùng lại ngủ lúc nào chả hay, đến khi tỉnh lại hắn đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-tri-trong-tim/3358659/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.