Vu Hiệu Xuân gặp Quách Cù lần đầu trong một vườn thuốc ở ngoại ô kinh thành. Nàng đang đeo một giỏ trúc cao bằng nửa người, chăm chỉ hái thảo mộc.
Có người phía sau cất tiếng gọi: “Cô nương”. Nàng quay người, chiếc giỏ trúc khiến cho người đàn ông phía sau lảo đảo, ngã phịch xuống đất.
Sắc mặt hắn rất khó coi, trên gương mặt tuấn tú lấm lem nước bùn bắn. Vu Hiệu Xuân vội vã đặt giỏ trúc xuống, giơ tay ra định kéo người đàn ông đó đứng lên, nhưng nhớ ra hắn chỉ là một người xa lạ, nàng lại rụt tay về.
“Ngươi vẫn ổn chứ?”
Người đàn ông bám vào bờ ruộng đứng lên, phủi bùn đất trên người, sau đó ngán ngẩm nhìn bàn tay bẩn thủi của mình, hỏi nàng: “Ở đây có chỗ nào rửa tay không?”
Vu Hiệu Xuân thấy y phục hắn cao quý, đoán chừng là công tử nhà phú hào nào đó, có điều ở vườn thuốc nơi ngoại ô kinh thành này, lấy đâu ra nước rửa tay?
“Ngươi đi về phía trước qua một rừng táo, ở đó có một con mương nhỏ có thể rửa tay”
“Tại hạ không biết đường, cô nương có thể dẫn Cô… dẫn ta đi không?
Vu Hiệu Xuân thấy nét mặt hắn khẩn khoản thì gật đầu, nói: “Ngươi đợi ta một lát, ta hái xong mấy cây này rồi sẽ đưa ngươi đi”
Quách Cù nhìn cô gái đang bận rộn trong vườn thuốc, tay phải từ từ nắm lấy ống tay áo.
“Ngươi bị thương ư?”
Vu Hiệu Xuân thấy chỗ hắn đứng có vết máu.
Quách Cù nhăn mày,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-tri-hoang-hau-se-thuoc-ve-ai/3718206/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.