Chương trước
Chương sau
Đa số tân binh tới đây năm nay đều là Beta tốt nghiệp từ Học viện quân sự thủ đô, thể trạng không thua kém gì Alpha. Nhóm sinh viên tốt nghiệp của Học viện hàng năm đều sẽ được đưa đến đây để tham gia một khóa đào tạo bắt buộc, sau khi kết thúc khóa học, sinh viên có thể chọn quay về hoặc ở lại. Nếu ở lại đây, đãi ngộ sẽ rất hậu hĩnh, còn nếu quay về thủ đô, cũng sẽ được hưởng điều kiện sinh hoạt ưu việt trong quân đội.

Rất nhiều tân binh có gia cảnh bình thường đều sẽ chọn ở lại, nhỡ đâu có nhiệm vụ lại gặt được quân công, đỡ được vài năm phấn đấu.

Cuộc sống trong quân doanh vừa đơn điệu vừa nhàm chán, ngày nào cũng hết huấn luyện lại huấn luyện, ăn uống ngủ nghỉ đều phải chung đụng với một đám đàn ông. Phần lớn các bác sĩ và y tá tới đây đều là những Beta có vẻ ngoài bình thường, rất hiếm có Beta nào da thịt trắng trẻo lại ưa nhìn như bác sĩ Hạ.

Lục Hành Thư thích dành nhiều thời gian trong ngày ở sân tập huấn, Hạ Thần bèn “đóng quân” ở đây.

Hôm nay Lục Hành Thư có việc phải đi một lúc, Hạ Thần ngồi một mình trong góc, yên lặng ăn chanh lát mà Lý Bắc Bắc đưa. Có tân binh đến bắt chuyện với anh, Hạ Thần bèn lấy một miếng chanh trong bình đưa cho đối phương, bất kể nhóm tân binh có nói gì, hầu như Hạ Thần chỉ đáp lại mấy chữ hoặc không trả lời.

Tính cách Beta này còn rất lạnh lùng, không dễ làm quen.

Nhưng bởi ngoại hình thanh tú của anh, Hạ Thần vẫn rất hút mắt ở cái nơi đâu đâu cũng thấy cát vàng này. Hôm nay tóm được cơ hội hiếm thấy, cả bọn bắt đầu rục rịch trong lòng, song vì hiểu tính anh nên cũng chẳng ai tìm được cách mở lời bắt chuyện.

Trong lúc mọi người còn đang chần chừ, một Beta bỗng bước đến. Tân binh này tên là Từ Khan Thuận, gia cảnh tương đối khá giả, cha Alpha cũng làm lính, có hoạt động trong giới chính trị, còn mẹ Beta là minh tinh.

Từ Khan Thuận đã để ý Hạ Thần từ lâu, chỉ bất đắc dĩ không có cơ hội bắt chuyện. Sinh hoạt trong quân đội vốn đã rất nhàm chán rồi, muốn yêu đương cũng không yêu nổi, đã vậy còn phải ngẩn người ở đây hết một năm mới được về, Từ Khan Thuận quan sát Hạ Thần mấy ngày, sau khi phát hiện anh rất thích ăn đồ ngọt, hôm nào cậu ta cũng giấu một bịch kẹo dâu tây trong túi.

Cuối cùng hôm nay cũng có cơ hội, Từ Khan Thuận bèn phấn khích bước đến, lấy lát chanh Hạ Thần đã ăn được một nửa từ trong tay anh, nhét vào miệng mình. Đối với Omega mà nói,  đây là một hành động vô cùng xúc phạm, nhưng hiện giờ Hạ Thần là Beta, anh không thể để lộ dáng vẻ cáu giận của bản thân được, Hạ Thần bèn mặc kệ đối phương, coi như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục lấy một lát chanh khác ra ăn.

Thấy bản thân bị lơ, Từ Khan Thuận rất khó chịu.

“Chanh lát có gì ngon, anh ăn cái này đi.” Từ Khan Thuận tiếp tục giật lát chanh trong tay Hạ Thần rồi vứt xuống đất, kế đó nhoáng một cái giơ bịch kẹo dâu của mình ra trước mặt Hạ Thần, ngẩng đầu tỏ vẻ đẹp trai, chờ bác sĩ Beta này cảm ơn mình.

Nhìn lát chanh lăn một vòng dưới đất, dính đầy bụi bặm dơ bẩn, Hạ Thần không vui: “Tôi không cần.”

“Tại sao? Cái này ngon hơn nhiều!”

“Bỏ ra.”

Tuy Từ Khan Thuận là Beta, nhưng vẻ ngoài của cậu ta không xấu, trước đây theo đuổi ai cũng rất thuận lợi, không ngờ đến lượt Hạ Thần lại không nể mặt như vậy, còn trong hoàn cảnh đứng trước một đám người như hiện giờ. Từ Khan Thuận hơi bực, vừa kéo tay Hạ Thần vừa cưỡng ép nhét kẹo dâu vào tay anh, rồi lại vì xúc cảm rất dễ chịu mà nhân tiện nắn vài cái, “Tôi cho anh thì anh cứ cầm đi…”

Lời còn chưa dứt câu, Hạ Thần đã kéo cổ tay cậu ta làm một cú vật vai, khiến Từ Khan Thuận choáng váng tại chỗ.

Nhìn lại Hạ Thần, không biết từ lúc nào mà gương mặt xưa nay vốn vô cảm của anh lại đang nhíu chặt mày, hệt như vừa chạm phải thứ gì đó bẩn thỉu mà liên tục chà xát tay lên quần áo. Tân binh đứng xung quanh đồng thanh ồn ào kinh ngạc, bao gồm cả Tiêu Minh đứng cách đó không xa. Lục Hành Thư quay đầu thoáng liếc hắn, bấy giờ Tiêu Minh mới khép lại khuôn miệng vô thức há ra của mình, còn thật lòng cảm thán một câu, “Bác sĩ Hạ đúng là giấu nghề.”

Hạ Thần kịch liệt chà tay, cực kỳ phản cảm với chuyện này, chà xát một lúc thì khóe mắt cũng hoen đỏ. Anh giận dữ trừng mắt nhìn Từ Khan Thuận, nhưng Từ Khan Thuận lại chỉ thấy dáng vẻ này của anh rất đáng yêu, lập tức không cáu nổi nữa, cứ nằm đờ người ra đấy.

Thế nhưng có vẻ Hạ Thần vẫn chưa hết giận nổi, anh hằm hằm muốn tiến tới đá Từ Khan Thuận.

Bình thường Từ Khan Thuận vẫn khá thân thiết với một tân binh Alpha hơi gầy khác, tân binh đó thấy vậy, bèn bước lên đè vai Hạ Thần định khuyên nhủ, dù sao không thích ăn kẹo dâu cũng chẳng phải chuyện gì to tát, không đến mức ra tay đánh người, phản ứng của bác sĩ Beta này cũng hơi quá khích rồi.

Kết quả lần này đổi thành tân binh Alpha kia bị vật ngã xuống đất, cả đám lại tiếp tục sợ ngây người.

“Uây.” Tiêu Minh lại lần nữa cảm thán, Lục Hành Thư thật sự rất muốn nhắc nhở Tiêu Minh, vẻ ngoài của hắn quá nghiêm túc, không thích hợp với biểu cảm kinh ngạc như thế, đâm ra dưới ánh nhìn chăm chú của Lục Hành Thư, Tiêu Minh lại ngượng ngùng khép miệng vào.

“Cho tân binh kia chạy một trăm vòng sau khi kết thúc huấn luyện, không được tiếp tục làm phiền bác sĩ Hạ.” Lục Hành Thư chau mày, chắp hai tay sau lưng, “Bảo bác sĩ Hạ tới văn phòng tôi một chuyến.”

Đợi đến lúc Hạ Thần qua, Lục Hành Thư đã pha xong trà Long Tỉnh. Hắn đặt trà lên bàn, mời Hạ Thần ngồi xuống, kế đó từ từ mở miệng, cố gắng điều chỉnh ngữ điệu một cách chậm rãi: “Nếu bác sĩ Hạ thích vẽ ký họa, chi bằng qua bên sân huấn luyện của binh sĩ chính quy? Lính bên đó tập luyện tốt hơn nhóm tân binh, kỷ luật cũng nghiêm ngặt hơn.”

Hạ Thần biết hôm nay bản thân đã gặp rắc rối, anh vốn tưởng việc mình vật ngã hai binh lính cũng đủ để bị mắng rồi, không ngờ Lục Hành Thư lại vẫn nói chuyện với mình khách sáo như vậy, Hạ Thần cụp mắt, chủ động nhận sai, “Chuyện hôm nay là do tôi nông nổi, thực sự xin lỗi.”

“Là tôi sai, không chỉ bảo được binh lính dưới trướng, khiến bọn họ không tôn trọng cậu, cũng phạt hơi nhẹ.” Lục Hành Thư ôm hết cái sai về mình, hy vọng đối phương không cần bận tâm.

“Tôn trọng?” Hạ Thần không hiểu tại sao mình phải được binh lính tôn trọng, anh chẳng qua chỉ là một bác sĩ nhỏ mà thôi.

“Ừ, bác sĩ là một nghề đáng được tôn trọng.” Lục Hành Thư trả lời rất nhanh, “Huống hồ những bác sĩ bằng lòng tới đây công tác lại càng đáng tôn trọng hơn. Tuy mấy năm nay biên cảnh không có chiến sự, nhưng vẫn nguy hiểm hơn thủ đô mấy chục lần, đôi khi cũng cần nhân viên y tế đi theo thực hiện vài nhiệm vụ. Bác sĩ không phải binh lính, không có nghĩa vụ phải tới đây, nhưng mọi người vẫn đồng ý tới, tôi rất biết ơn.” Thế nên chỉ cần là những yêu cầu không vượt quá mức chấp nhận, Lục Hành Thư đều sẽ cố gắng đáp ứng nhóm bác sĩ và y tá này.

Ví dụ như bố trí nơi ở thoải mái nhất trong điều kiện cho phép, dặn dò nhà ăn tách phần ăn của nhân viên y tế ra một chỗ riêng, cung cấp vật dụng sinh hoạt đầy đủ, cấm binh lính đến gần khu khám chữa bệnh khi không cần thiết, tránh tạo ra những rắc rối không đáng có.

Hạ Thần ngẩn ngơ, hai tay đan siết lấy nhau. Bản thân anh không hề cao thượng như những gì Lục Hành Thư nói, anh đến đây là vì mục đích riêng.

“Sau này tôi sẽ không tới sân nữa, thật ra tôi không thích vẽ ký họa, chỉ là… cảm thấy lúc mọi người tập luyện rất thú vị, muốn đến xem một chút.” Bấy giờ Hạ Thần mới biết hành động của mình đã mang đến cho Lục Hành Thư nhiều rắc rối đến cỡ nào, nhưng vì thân phận bác sĩ này, đối phương vẫn luôn dung túng cho những chuyện lén lút mà anh làm. Hạ Thần viện bừa một cái cớ cho qua, trong lòng thấp thỏm, hai tay anh siết lấy vạt áo, thoạt nhìn hệt như một cậu học sinh đang bị phê bình.

Lục Hành Thư không ngờ cậu bác sĩ lại buồn bã như vậy, hắn cân nhắc chuyển chủ đề: “Động tác vật vai của cậu rất chuyên nghiệp.”

“Nhà tôi có quân nhân về hưu, hồi bé còn từng bị bắt cóc nên được dạy một vài kỹ năng cơ bản.” Lúc nói đến từ bắt cóc, Hạ Thần hơi mong đợi nhìn Lục Hành Thư.

Nhưng Lục Hành Thư chỉ thoáng kinh ngạc một chốc, cũng không hỏi sâu hơn: “Cậu học khá tốt, giỏi hơn hai tân binh kia của tôi nhiều.”

“Do bọn họ là hai người thường xuyên lười biếng nhất thôi.” Hạ Thần tranh thủ tố cáo.

Cậu bác sĩ này còn rất nhiệt tình đấy chứ, đây cũng là lần đầu tiên Lục Hành Thư gặp một bác sĩ trẻ như vậy, đang định hỏi đối phương bao lớn rồi thì Hạ Thần đã đột ngột cầm lấy tay hắn, nhìn chằm chằm vào vết thương trên bàn tay, “Sao anh lại bị thương?!”

Thật ra cũng không có gì, là do khi nãy hắn pha trà có làm vỡ một cái tách bằng thủy tinh, lúc dọn dẹp lại vô tình bị cứa qua. Miệng vết thương không sâu, rách tí da chảy tí máu, lau một cái cũng hết. Kể từ khi tốt nghiệp trường quân đội, Lục Hành Thư đã tham gia không ít nhiệm vụ, chịu rất nhiều thương tích, có lần còn suýt chút nữa mất mạng, thế nên vết cắt cỏn con này đối với hắn căn bản không được tính là bị thương.

Hạ Thần hỏi: “Có băng cá nhân không?”

“Có.”

“Thế sao không dán?” Giọng Hạ Thần có hơi hung dữ, kế đó cũng cảm thấy bản thân nói vậy không ổn lắm, bèn dịu giọng hơn, “Dán một lúc đi.”

Lục Hành Thư lại tiếp tục cảm thấy cậu bác sĩ rất nhiệt tình, chắc người làm ngành y đều khá để ý đến chuyện này nhỉ? Hắn nhớ lại lần chân mình bị thương hồi trước, gương mặt cau có của tiến sĩ Dương khiến Lục Hành Thư nhức hết cả đầu. Không lay chuyển được Hạ Thần, hắn bèn đứng dậy lấy băng dán trong ngăn kéo, nghiêm túc dán lên miệng vết thương dưới ánh mắt chăm chú của anh.

Có điều Lục Hành Thư vẫn tiện đà hỏi được tuổi của Hạ Thần, nhìn đối phương trẻ như thế, không ngờ đã hai bảy.

Đến lúc Hạ Thần về ký túc xá, Lý Bắc Bắc đã sắp phát điên tới nơi. Tin tức anh vật ngã hai tân binh đã truyền khắp cả khu quân y, khiến tập thể bác sĩ và y tá Beta đều phải rửa mắt nhìn anh, không ngờ một người có vẻ ngoài thanh tú như thế lại lợi hại hơn cả Alpha. Lý Bắc Bắc còn bắt chước động tác vật vai của Hạ Thần trong ký túc xá, tuy cậu chàng không được tận mắt chứng kiến, nhưng vẫn có thể tưởng tượng được!

Khóe miệng Hạ Thần khẽ giật, anh nào có giống tuyển thủ thi đấu như Lý Bắc Bắc bắt chước.

Thật ra sức lực của Hạ Thần rất yếu, căn bản là do anh biết khá nhiều mánh khóe mà thôi.

Omega là quần thể nhỏ yếu nhất, thể trạng cũng kém nhất trong xã hội. Nếu cận chiến với Alpha hoặc Beta nào đó cường tráng, chắc chắn Omega sẽ mất mạng. Đa số Omega đều không thích học chiến đấu, vì thể lực chênh lệch quá lớn, học cũng như không, thế nên ban đầu Hạ Thần cũng không muốn, song anh chẳng còn lựa chọn nào khác, nguyên soái Phó Nghị bắt anh phải học, còn nhờ học trò xuất sắc nhất của ông đến dạy, cho Hạ Thần học một vài chiêu thức phòng thân đặc biệt.

Không cần dùng quá nhiều sức, mấu chốt là biết gian lận.

Hai tân binh ngày hôm đó, một người là Beta suốt ngày cà lơ phất phơ, một người là Alpha có thể trạng khá nhẹ còn không hề phòng bị, đều là tay mơ chưa có kinh nghiệm thực chiến, thế nên Hạ Thần mới ăn may dễ dàng xử lý được bọn họ, bằng không thì một Omega như anh cũng chỉ có thể vật ngã được kiểu Beta với thể trạng mọt sách như Dương Vũ mà thôi.

Lý Bắc Bắc rất tò mò về trường học mà Hạ Thần tốt nghiệp, có khi nào anh là sinh viên văn võ song toàn của Học viện quân y không? Không hỏi thì thôi, mà hỏi xong rồi thì Lý Bắc Bắc lại càng thêm hâm mộ Hạ Thần, anh đến từ Đại học Y thủ đô, một nơi còn khó vào hơn cả Học viện quân y, bảo sao tuổi còn trẻ mà đã lên làm bác sĩ của chi nhánh một.

Để bảo vệ Omega vị thành niên, đa số các quốc gia đều thành lập Học viện dành riêng cho Omega, có thể nhập học từ mẫu giáo lên đại học. Tất cả Omega đều phải vào Học viện để tiếp thu giáo dục bảo hộ, còn một số Omega có lý tưởng khác sẽ vào một trường Cao đẳng chuyên nghiệp để học chuyên ngành sau khi tham gia kỳ thi đại học. Hạ Thần thì lợi hại hơn một chút, từ lúc đi nhà trẻ cho đến cấp ba, anh đều mời gia sư đến dạy tại nhà, tại nhà anh có tiền.

Hạ Thần trúng tuyển vào Đại học Y với thành tích xuất sắc, tuy Đại học Y đã thành lập một học viện dành riêng cho Omega, nhưng bởi chưa có một Omega nào thi đỗ, thế nên cái học viện đấy cũng để không. Thế nhưng sao nguyên soái Phó Nghị có thể để cháu ngoại mình không đi học được, ông chi một số tiền lớn để mời giảng viên trong trường về dạy tại nhà, còn đặc biệt xây dựng một phòng thí nghiệm y tế cho Hạ Thần.

Thật ra những thứ này cũng chỉ vì thỏa mãn đam mê của Hạ Thần mà thôi, bởi không có một bệnh viện nào đồng ý tuyển Omega làm bác sĩ.

Hạ Thần cảm thấy rất không công bằng, thậm chí còn có một khoảng thời gian anh tỏ ra phản cảm thân phận Omega này của mình, nó khiến anh vuột mất rất nhiều cơ hội. Mãi cho đến khi Hạ Thần gặp lại Lục Hành Thư một lần nữa, bấy giờ anh mới cảm thấy việc bản thân là Omega, thật sự rất tốt.

Cú vật vai của Hạ Thần khiến thanh danh anh truyền khắp quân đội chỉ trong một đêm.

Cả đám binh lính trầy có chút da hay ốm vặt đều kéo nhau tới chỗ anh khám bệnh, chỉ vì muốn nhìn xem vị bác sĩ Beta lợi hại này trông như thế nào, khiến thời gian làm việc của Hạ Thần không thể không kéo dài hơn, cũng càng lúc càng ít được gặp Lục Hành Thư. Hạ Thần rất bực, đâm ra lúc ghim kim tiêm cũng mạnh tay hơn.

Trưa nay phải vất vả lắm mới bận xong việc, Hạ Thần cùng Lý Bắc Bắc đến nhà ăn lấy cơm, còn chưa bước được mấy bước đã bị vài binh lính chặn đường.

Bọn họ cũng không có ác ý gì, chỉ đơn thuần tò mò hỏi: “Bác sĩ Hạ, anh thật sự lợi hại vậy á? Có thể đọ sức với chúng tôi không?”

Lý Bắc Bắc núp phía sau Hạ Thần, khẽ giật vạt áo anh, cậu có hơi sợ hãi. Cho dù mấy binh lính này không có ý gây sự, nhưng ai nấy cũng cao lớn, còn đều là Alpha, lại đi đòi đọ sức với một Beta, cậu có thể không sợ được sao? Thấy Hạ Thần không muốn trả lời, Lý Bắc Bắc thầm nghĩ, thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, cậu cẩn thận bước lên chắn trước người Hạ Thần, “Mọi người, bác sĩ Hạ của chúng tôi gần đây mới bị cảm, không được khỏe cho lắm.”

Một binh lính tiếc hận nói: “Vậy à, vậy chờ anh khỏe lại…”

“Tôi không bị cảm.” Hạ Thần nói.

Lý Bắc Bắc: “…”

Hạ Thần ngẩng đầu nhìn mấy binh lính cường tráng này, anh thầm cân nhắc trong lòng, chắc chắn không đánh lại, Hạ Thần lý trí từ chối: “Tôi là bác sĩ, cần phải đảm bảo quy tắc giao tiếp văn minh lịch sự, hộp củ cải ngâm này cho các cậu.”

Nhóm binh lính ngơ ngác, không đoán trước được sẽ bị từ chối dứt khoát như vậy, bèn gãi đầu không biết nói gì, bọn họ cũng không thể ép người ta phải đọ sức với mình được, chỉ có thể cảm ơn Hạ Thần, kế đó cầm hộp củ cải ngâm kia về.

Lý Bắc Bắc đau lòng: “Củ cải ngâm này tôi lấy riêng cho anh mà.”

“Không phải trước đây cậu đã dạy tôi nên dùng đồ ăn để cải thiện các mối quan hệ sao?” Thật ra là do anh không muốn ăn.

“Cơ mà vừa nãy anh làm tôi sợ muốn chết, cứ tưởng anh định nhận lời khiêu chiến của bọn họ chứ.”

Hạ Thần thành thật: “Tôi đánh không lại.”

“Vậy rốt cục hôm đó anh vật ngã hai tân binh kia thế nào, một trong số đó còn là Alpha cơ mà!”

“Chắc là ăn may…” Lúc đấy lửa giận cũng đang bốc nữa.

Thức ăn trong nhà ăn lúc bấy giờ đều đã nguội lạnh, ai nấy cũng đi hết, chỉ còn hai người bọn họ ngồi dùng bữa ở sảnh lớn. Hạ Thần khẽ dời đũa, thật sự nhìn đống đồ ăn nguội ngắt trong khay cơm mà không muốn đụng đến. Lý Bắc Bắc gắp trứng xào trong phần ăn của mình sang cho Hạ Thần, mồm miệng cũng không nể nang anh chút nào, “Anh xem anh kén ăn thế mà còn tới đây làm gì? Cái này không ăn cái kia cũng không ăn, rồi sớm muộn cũng đói thành bộ xương trắng.”

“Khó nuốt.”

“Đừng than nữa, tối về ký túc xá chúng ta nấu lẩu!” Lý Bắc Bắc vừa dứt lời đã thấy một binh lính cách đó không xa đang đi về hướng này, cậu thầm nghĩ, sao lại tới nữa, có để người ta ăn cho ngon hay không đây.

Kết quả người đến chính là Từ Khan Thuận bị phạt chạy một trăm vòng hôm đó.

“Bác sĩ Hạ, nói chuyện chút đi.”

“Không.” Hạ Thần từ chối rất dứt khoát, giọng điệu còn lộ vẻ khó chịu.

Lý Bắc Bắc lấy lại tinh thần, còn tưởng đối phương đến đây để trả thù, bèn cân nhắc xem có nên đi gọi người hay không.

“Bác sĩ Hạ, hôm đó là do tôi đường đột, tôi hi vọng có thể nói riêng với anh vài câu! Mong anh đồng ý!” Từ Khan Thuận đứng thẳng, khom người chào, thầm nghĩ bước tiếp theo có nên bắt tay không đây? Cậu chàng sửa lại dáng vẻ lưu manh của mình, khiến Lý Bắc Bắc không đoán được diễn biến câu chuyện, chỉ thoáng ngửi được mùi drama.

Hạ Thần không buồn phản ứng Từ Khan Thuận, chỉ tập trung ăn trứng xào mà Lý Bắc Bắc gắp cho anh. Từ Khan Thuận đành phải lớn giọng lặp lại lần nữa, Hạ Thần lập tức đứng dậy đi thẳng, trong miệng Lý Bắc Bắc còn đang ngậm một miếng cơm, thấy vậy cũng đành phải đứng dậy đi theo.

“Bác sĩ Hạ, vậy tôi chỉ xin nói một câu thôi!”

“Không.”

“Bác sĩ Hạ, một câu thôi!”

“Không muốn nghe.”

“Bác sĩ Hạ, tôi thích anh! Tôi nắn tay anh là vì muốn theo đuổi anh, tôi không cố ý!” Mặt mũi Từ Khan Thuận đỏ bừng.

Lý Bắc Bắc chỉ cảm thấy miếng cơm cậu đang ngậm trong miệng sắp nghẹn luôn đến nơi, cốt truyện kiểu gì thế này, cậu không hiểu, chưa từng thấy người nào đã bị đánh mà còn thích đối phương như thế, Lý Bắc Bắc bắt đầu nghi ngờ Từ Khan Thuận là tên cuồng bị ngược đãi. Cậu nhìn Hạ Thần, thấy anh đã dừng bước, biểu cảm vẫn hờ hững như cũ, mặt không đỏ tim không đập, bình thản lên tiếng, “Cậu nói hai câu rồi, còn nữa, tôi đã kết hôn.”

Cuối cùng Lý Bắc Bắc cũng phun hết đống cơm đang nghẹn trong miệng ra.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.