Chương trước
Chương sau
Hạ Thần đoán có lẽ Lục Hành Thư đã té hỏng đầu, vì hành động của đối phương hai ngày nay đều có vẻ bất bình thường. Bấy giờ Hạ Thần đang ngồi khoanh chân ăn miếng thịt vừa nướng xong, trong lòng có hơi mong đợi, quả nhiên chỉ chốc lát sau, Lục Hành Thư đã duỗi tay lau vụn thức ăn dính bên khóe miệng anh. Đầu óc Hạ Thần trống rỗng, căn bản không tài nào kháng cự nổi tay nghề thả thính của Lục Hành Thư.

Anh chớp chớp mắt, ra vẻ bình tĩnh nói: “Lục tướng quân, mấy hôm nay anh rất kỳ quái.”

“Như thế nào?” Lục Hành Thư cười.

“Vẫn luôn… xoa đầu tôi…” Hạ Thần ngượng ngùng nói, song trong lòng lại vui đến nhảy nhót, “Còn luôn cười.”

“Bình thường trông tôi rất nghiêm túc à?”

Hạ Thần gật đầu, nghĩ ngợi xong lại lắc đầu.

“Bình thường tôi có đối xử tốt với cậu không?”

Vấn đề này thì cậu bác sĩ vô cùng chắc chắn gật đầu. Bởi vì Hạ Thần là bác sĩ, một nghề nghiệp rất đáng được kính trọng, đâm ra Lục Hành Thư đối xử với anh rất tốt, nhưng Hạ Thần vẫn hi vọng đối phương có thể tốt với mình hơn nữa, vì anh không giống những người khác.

Thấy Hạ Thần gật đầu chắc nịch như vậy, Lục Hành Thư cong khóe miệng: “Sau này tôi sẽ đối xử với cậu càng tốt.”

Hạ Thần trợn to mắt, chờ đợi câu tiếp theo của hắn.

“Việc cậu đơn độc đến đây nghĩ cách cứu viện tôi là một hành động sai lầm, về sau nếu còn xảy ra chuyện tương tự, tôi hi vọng cậu có thể lý trí một chút, phải đặt sự an toàn của bản thân lên hàng đầu, công cuộc cứu hộ… không hợp với cậu. Mỗi người đều có những nhiệm vụ và trách nhiệm riêng, mà nhiệm vụ của cậu là đợi đội cứu hộ đưa tôi ra ngoài, sau đó chữa trị và chăm sóc cho tôi.” Lục Hành Thư dù đang thả thính cũng không bỏ được khí chất của mấy lão cán bộ, vừa mở miệng là dùng giọng bề trên để giáo huấn.

Tâm trạng Hạ Thần lập tức hụt hẫng, anh cụp mắt xuống, khẽ đáp: “Thật sự xin lỗi.”

Việc anh tới đây chẳng những không thể đưa Lục Hành Thư ra ngoài, trái lại còn làm tăng thêm rắc rối. Hạ Thần với kinh nghiệm sinh tồn nơi hoang dã bằng không, ngoại trừ có thể giúp Lục Hành Thư thay thuốc, đi nhặt nhạnh chút củi nhóm lửa, còn đâu chẳng giúp thêm được việc gì nữa, ngay cả vấn đề nấu ăn cũng do Lục Hành Thư bắt tay làm, bản thân anh thì ăn ké uống ké. Hốc mắt Hạ Thần chua xót, cũng không buồn ăn thịt nướng đang cầm trên tay nữa, chuẩn bị nghiêm túc kiểm điểm lại.

Song sang giây tiếp theo, giọng điệu Lục Hành Thư lại hòa hoãn xuống, thậm chí còn có thể được miêu tả là dịu dàng.

Đáng tiếc là bấy giờ tâm trạng Hạ Thần đã ủ rũ, không nhận ra chút thay đổi này.

“Nhưng tôi thật sự rất vui, cảm ơn cậu.”

Hạ Thần ngẩng đầu lên, hai hốc mắt đỏ hoe, môi anh khẽ giật nhưng lại chưa nói thêm lời nào. Anh không hiểu mục đích của cuộc trò chuyện này lắm, cũng không biết rốt cục Lục Hành Thư muốn biểu đạt điều gì, trong lòng anh chỉ tràn ngập tình cảm với Lục Hành Thư, vì một câu của người nọ mà vui vẻ, lại cũng vì một câu của người nọ mà đau lòng.

Hạ Thần mạnh mẽ dụi mắt, đôi con ngươi được nước mắt phủ lên một lớp long lanh sáng ngời, anh lấy hết can đảm hít một hơi thật sâu, dáng vẻ đáng yêu vô cùng này khiến Lục Hành Thư không khỏi rung động.



“Lục tướng quân, bước đầu tiên trong việc đối xử tốt với tôi, có thể nào đừng mắng chửi khi đang khen ngợi được không?”

“… Tôi mắng chửi lúc nào?”

“Anh nói hành động của tôi là sai lầm.”

“… Chuyện đó vốn dĩ sai ngay từ đầu.”

“…”

Hạ Thần tủi thân chau mày, căn bản không thể khai thông được với con người cổ hủ trước mắt, rõ ràng cái đấy được gọi là bất chấp tất cả, hiến dâng hết thảy vì tình yêu. Nhưng ai bảo anh thích đối phương, mà đối phương cũng không biết anh thích hắn cơ chứ, thôi, sau này tính sổ một thể, bây giờ phải nhẫn nhịn. Hạ Thần ôm một bụng suy nghĩ mà khẽ nhủ thầm vài câu, kế đó lại hận bản thân rèn sắt không thành thép, cứ đối mặt với Lục Hành Thư một cái là không tài nào tức giận nổi.

Lục Hành Thư cũng biết hắn không nên nghiêm túc với cậu bác sĩ quá, bèn ngượng ngùng ho khan vài tiếng, chân thành hỏi Hạ Thần: “Tôi có thể hỏi lý do vì sao cậu đến đây cứu tôi được không?”

Bởi vì em thích anh, em là Omega của anh, anh mà chết thật thì em phải sống thủ tiết.

Đương nhiên Hạ Thần không thể nói như thế, thái độ của Lục Hành Thư trong ba năm qua cũng đã đủ để anh nhận ra đối phương chán ghét mình, nếu anh mà ăn ngay nói thật, rất có thể sẽ lập tức bị đưa về thủ đô, nói không chừng sẽ còn vì chuyện này mà khó có cơ hội được gặp lại Lục Hành Thư lần nữa. Hạ Thần chột dạ viện bừa một lý do chuyên dụng của Lý Bắc Bắc ra qua loa lấy lệ, “Bởi vì… vì anh là thần tượng của tôi.”

Lục Hành Thư đã từng có một thời chiến tích huy hoàng, những quân công hiển hách của hắn xuất hiện trên tất cả các đài phát thanh quốc gia và các trang thông tin chính thức, danh hiệu “Tuổi trẻ đầy hứa hẹn” cũng được gắn chặt với ba chữ Lục Hành Thư. Tuy ngoại hình của hắn không được công khai vì vấn đề bảo mật, nhưng cũng chính vì lý do đó mà lời đồn đãi “Lục tướng quân vô cùng điển trai phóng khoáng” được lan truyền trên đường phố lại càng lúc càng lan rộng, khó mà kiểm soát được.

Đâm ra không biết từ khi nào, Lục Hành Thư đã trở thành thần tượng của vô số thiếu nam thiếu nữ.

Lục Hành Thư biết bản thân là thần tượng của Hạ Thần, chuyện này đã sớm được xác nhận từ lâu, nhưng Hạ Thần đu idol cũng có phần hơi cuồng nhiệt, đu đến mức không màng đến mạng sống. Nghe đối phương nói xong, Lục Hành Thư kìm nén nội tâm kinh ngạc, cũng quyết định sẽ tạm gác lại việc tỏ tình với Hạ Thần. Thân phận thần tượng này cũng không tồi, ít nhất là trong vài năm nữa, Hạ Thần vẫn sẽ đuổi theo hắn.

Mà hắn, cũng sẽ tận lực dùng thời gian ngắn nhất để ly hôn với vị Omega ở nhà.

Đối với hành động này của hắn, dĩ nhiên nguyên soái sẽ đáp trả, thậm chí còn có thể trả thù. Tính tình của nguyên soái Phó Nghị xưa nay vẫn luôn không tốt, những năm qua Lục Hành Thư cũng đối xử với cháu ngoại ông chẳng khách khí chút nào, một khi hắn đã tìm mọi cách để ly hôn, chọc giận nguyên soái, ông sẽ làm gì để đối phó với một bác sĩ không quyền không thế như Hạ Thần cũng khó mà đoán được.

Hiện giờ, những gì hắn phải làm chỉ có hai việc:

Một, tận lực giấu kín tình cảm của mình với cậu bác sĩ; Hai, nhanh chóng ly hôn rồi tranh thủ theo đuổi cậu bác sĩ.

Lục Hành Thư vẫn nhớ rõ cách đây không lâu Hạ Thần đã bày tỏ thái độ với việc bản thân phản đối hành vi ngoại tình như thế nào, Lục Hành Thư không khỏi đau đầu. Hắn tô vẽ bản thân quá chính trực, nếu theo đuổi Hạ Thần khi vẫn chưa ly hôn, không khéo lại khiến Hạ Thần phản cảm. Hạ Thần không rõ ràng về tình trạng hôn nhân của hắn, thật sự sẽ sinh ra những hiểu lầm không đáng có.

Trong khi Lục Hành Thư còn đang đau đầu, Hạ Thần ở ngoài dùng tuyết rửa tay bỗng đột ngột gọi hắn: “Lục tướng quân, anh mau ra đây!”

“Xảy ra chuyện gì?” Lục Hành Thư vội vàng đi ra.

Chỉ thấy trên nền trời đêm phía đằng xa, từng chùm pháo hoa nhỏ bé đang nổ tung. Sắc pháo đỏ rực vẽ ra một khoảng không riêng giữa màn đêm đen, tỏa sáng trong giây lát rồi rất nhanh đã vụt tắt. Lục Hành Thư tính ngày, bừng tỉnh nói, “Hôm nay là đêm giao thừa.” Hắn nhìn Hạ Thần vẫn không hề nhúc nhích xem pháo hoa hết nở rồi tàn đến đờ người ra kia, trông có vẻ rất tập trung, Lục Hành Thư tò mò hỏi, “Cậu thích pháo hoa?”

Hạ Thần không do dự chút nào: “Không thích, quá ồn.”

“…”

Nhưng đây là đêm giao thừa đầu tiên mà Hạ Thần và Lục Hành Thư cùng nhau đón kể từ khi kết hôn, cũng là lần đầu tiên cùng nhau xem pháo hoa.

“Cơ mà hôm nay tiếng của chúng rất nhỏ.” Hạ Thần cười.

“Cách quá xa, chắc là trong trấn trên đốt.”

Hạ Thần chà xát tay, thở ra một làn khói trắng, chiếc áo bông vừa rách vừa bẩn trên người anh không ấm lắm, nhưng Hạ Thần cũng không thấy lạnh, anh còn muốn đứng xem với Lục Hành Thư thêm một lúc nữa. Hạ Thần hiếm khi có dáng vẻ mừng rỡ như vậy, anh tươi cười nói với Lục Hành Thư, “Đây là năm đầu tiên chúng ta đón giao thừa cùng nhau.”

Lục Hành Thư cười thành tiếng, bởi vì trời lạnh nên hắn nhét hai tay vào túi, ngẩng đầu nhìn pháo hoa, Lục Hành Thư cũng thở ra hơi trắng: “Ừ.”



Đêm giao thừa đầu tiên, Hạ Thần không biết bản thân đã thiếp đi như thế nào. Miếng dán giữ nhiệt đều đã dùng hết, vì để cả hai không chết cóng giữa khuya, anh và Lục Hành Thư thống nhất sẽ thay phiên nhau canh lửa, nhưng cuối cùng Hạ Thần vẫn không chiến thắng được buồn ngủ mà rơi vào mộng đẹp, đến lúc có ý thức lần nữa thì đã đến hừng đông. Sau khi tỉnh lại, Hạ Thần phát hiện bản thân và Lục Hành Thư ôm nhau ngủ, đống lửa phía sau lưng hắn vẫn đang cháy nhỏ, củi cũng đã dùng gần hết, chứng tỏ Lục Hành Thư chỉ vừa mới ngủ chưa được bao lâu.

Sợ Hạ Thần mệt, Lục Hành Thư căn bản không gọi anh dậy thay ca.

Hạ Thần lén lút rút tay ra, anh nhìn chằm chằm gương mặt điển trai của Lục Hành Thư một lúc lâu mới thỏa mãn ra ngoài nhặt củi. Tối hôm qua anh ngủ muộn, vẫn luôn nói một vài chuyện vụn vặt với Lục Hành Thư, từ trước đến nay Hạ Thần chưa từng cùng Lục Hành Thư nói nhiều chuyện không liên quan đến công việc như vậy, anh cực kỳ vui vẻ, đâm ra bây giờ hồi tưởng lại, nét cười trên môi anh cũng khó mà che giấu được.

Bước chân khi đi nhặt củi cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều, còn tiện đà vừa nhặt vừa ngâm nga một khúc hát, chân nhỏ đạp tuyết cứ một bước sâu lại một bước nông.

Sau đó, Hạ Thần nhìn thấy Tiêu Minh với biểu cảm khiếp sợ.

Biểu cảm khiếp sợ của Tiêu Minh đến từ hai câu hỏi: Vì sao bác sĩ Hạ lại ở đây?? Bác sĩ Hạ bị trúng tà sao??

Nét cười trên khóe miệng Hạ Thần cứng đờ, mặt anh xụ xuống, khôi phục trạng thái lạnh nhạt thường thấy, kế đó bình thản nói: “Năm mới vui vẻ.”

“Năm… Năm mới vui vẻ.” Tiêu Minh lịch sự đáp lễ.

Tiêu Minh là quỷ xui xẻo, biệt danh này vẫn luôn gắn bó với hắn kể từ lần làm nhiệm vụ trước, lý do là bởi lúc nào hắn cũng có thể gặp được đủ loại sự việc kỳ lạ quái gở ngăn chặn tiến độ hoàn thành nhiệm vụ của mình, cũng may là hắn kiên cường, đầu óc cũng nhanh nhạy, chuyện gì cũng có thể khắc phục được. Lấy ví dụ như hành động cứu hộ lần này, hắn rơi xuống dốc tuyết.

Có một nhánh cây đã làm giảm tốc độ lăn xuống của Tiêu Minh, may mắn là không bị thương ở đâu, nhưng máy định vị lại rơi xuống vực. Tiêu Minh đành bất chấp mọi thứ, dù sao hắn cũng không thể ngay lập tức bò lên sườn dốc được, làm mất máy định vị cũng không thể liên lạc được với cấp dưới, hắn chỉ có thể tìm đường dẫn xuống vực để tìm định vị. Thứ này nhằm mục đích nếu định vị của Lục tướng quân khôi phục chức năng phát tín hiệu, Tiêu Minh có thể lập tức tìm được hắn, mà trên người Tiêu Minh cũng không gắn định vị tùy thân, đâm ra hắn vừa mất tích xong, nhóm cấp dưới thật sự tìm không thấy người.

Kiểu người cao to ngốc nghếch như thế này có thể lên làm được phó tướng, ngoại trừ chiến công và bản lĩnh ra, ít nhiều gì cũng nhờ có Lục Hành Thư nâng đỡ.

Hai người bọn họ ở cùng một đội ngũ, cùng nhau tốt nghiệp trường quân đội, mặt ngoài là quan hệ cấp trên cấp dưới, mặt trong lại là đồng học kiêm anh em. Lục Hành Thư gặp nạn, Tiêu Minh sẽ là người đầu tiên liều mình đi cứu.

“Tôi tìm được máy định vị thì thấy gần đó có tín hiệu, bèn tới đây.” Máy định vị của Tiêu Minh có thể tự động gửi tín hiệu và vị trí về bộ thông tin của quân đội, hắn và Hạ Thần đang ngồi cách hang động một khoảng không quá xa, tự nhóm lửa nướng thịt, còn Hạ Thần lại đang cầm kẹo hạnh nhân mà Tiêu Minh cho ăn liên tục, đã rất nhiều ngày anh không được ăn ngọt, thật sự quá ngon.

“Lục tướng quân còn chưa tỉnh ngủ sao?” Tiêu Minh dùng tay xé một miếng thịt, phát hiện bên trong vẫn chưa chín. Hạ Thần không cho hắn vào hang động gặp Lục Hành Thư, nói Lục Hành Thư cả đêm không ngủ ngon.

Lời này còn có ý khác, nhưng Tiêu Minh không dám nghĩ nhiều, rồi lại không nhịn được mà nghĩ nhiều.

Hạ Thần ăn hết viên kẹo cuối cùng, ánh mắt anh vô cùng chân thành: “Còn không?”

“Đó là gói cuối cùng rồi, đã cho anh hết.”

“À…” Hạ Thần thành tâm cảm ơn, “Kẹo của anh đều rất ngon, cảm ơn.”

Tiêu Minh ngại ngùng nói: “Vậy lần sau tôi lại đưa y tá Lý thêm vài gói, hai người có thể ăn cùng nhau.” Hắn nói xong lại nhìn về hướng hang động, ngóng trông Lục Hành Thư có thể mau chóng tỉnh lại, hắn và Hạ Thần ở riêng với nhau thật sự rất xấu hổ, mà Hạ Thần cũng cảm thấy không được tự nhiên, nếu mà có Lý Bắc Bắc ở đây thì có lẽ tình huống sẽ cải thiện được một chút.

Về phương diện giao tiếp, Hạ Thần vẫn luôn là kiểu nói chưa mấy câu đã tắt đài, Tiêu Minh thì lại thiếu linh hoạt, cả hai cứ thế mà ai ngồi yên của người ấy, ai ăn thịt thì ăn thịt, ai đờ đẫn thì đờ đẫn. Mãi đến khi Lục Hành Thư ngáp dài đi ra, bấy giờ đội cứu hộ cũng đã gần đến nơi.

Lý Bắc Bắc vẫn cùng đến như cũ, đồng hành còn có tiến sĩ Dương. Dương Thư cũng mặc kệ Lục Hành Thư và Tiêu Minh, vội bước đến kiểm tra Hạ Thần từ trên xuống dưới, lo lắng sốt ruột hỏi: “Có chỗ nào bị thương không? Có thấy khó chịu ở đâu không? Sao cháu lại không nghe lời như thế hả!”

“Cháu xin lỗi.” Hạ Thần vừa xin lỗi vừa nhỏ giọng nói, “Chú Dương, chú kiểm tra cho Lục tướng quân trước đi.”

Dương Thư nào có lòng dạ mà quan tâm đến Lục Hành Thư, đối phương thoạt nhìn cơ thể khỏe mạnh, bước đi như bay, có cái gì hay để mà lo. Ông giận sôi máu, thấp giọng nói: “Cháu không màng nguy hiểm đi tìm cậu ta, cậu ta có thể không khỏe được sao? Nếu cháu mà còn tiếp tục như thế nữa, chú sẽ lập tức gọi cho Dương Vũ để nó đưa cháu về.”

Nghe Dương Thư tàn nhẫn nói xong, Hạ Thần vô tội dùng ánh mắt xin giúp đỡ nhìn về phía Lục Hành Thư ở đằng xa.

Lục Hành Thư vỗ cánh tay Tiêu Minh, kế đó lên xe trước. Tiêu Minh nhận được chỉ thị, bèn tìm cớ lừa tiến sĩ Dương lên xe Lục Hành Thư. Cuối cùng tai Hạ Thần cũng được thả tự do, nhưng nghĩ đến cảnh về rồi rất có thể còn bị răn dạy tiếp, anh không khỏi rùng mình run rẩy. Lý Bắc Bắc đứng bên cạnh cầm mấy miếng dán giữ nhiệt đưa cho Hạ Thần, bảo anh mau dán vào.

“Nếu biết trước anh phải ngây người trong đó nhiều ngày như vậy, tôi đã mang thêm miếng dán giữ nhiệt.” Hai mắt Lý Bắc Bắc ửng đỏ, mấy ngày qua đã khóc không ít.



Cậu còn nghĩ Hạ Thần sẽ không về được.

“Cậu khóc?” Hạ Thần lau khóe mắt Lý Bắc Bắc, “Khóc vì tôi hay vì phó tướng Tiêu?”

“Lúc nào rồi mà còn ghẹo tôi!” Lý Bắc Bắc nín khóc mỉm cười, cậu nắm tay Hạ Thần giơ lên miệng thổi thổi, “Mau lên xe đi, trong xe rất ấm, về rồi tôi nấu đồ ngon cho anh ăn. Tết nhất đến, dì ở nhà ăn làm nhiều món lắm.”

Không khí năm mới ở quân đội cũng không rõ rệt, quá lắm là nhà ăn có thêm vài món mặn, buổi tối đốt một cái lửa trại để tổ chức tiệc, mọi người ngẫu hứng biểu diễn chút ca múa nhảy nhót. Ban ngày huấn luyện vẫn phải huấn luyện, không lược bớt hạng mục nào. Toàn bộ khu quân y cũng chỉ có mình văn phòng kiêm ký túc xá của tiến sĩ Dương là có internet, có thể gọi video với người nhà.

Không ít bác sĩ và y tá đều đến chỗ tiến sĩ Dương để trò chuyện mặt đối mặt với gia đình hai mươi phút, Lý Bắc Bắc tới muộn, đến phiên cậu thì đã là người cuối cùng. Hạ Thần không có việc gì nên cũng tới chung, tiện đường còn nghe thêm vài câu giáo huấn của Dương Thư.

Chờ tới lúc Lý Bắc Bắc đến, tiến sĩ Dương đã đi nhà ăn lấy cơm, toàn bộ văn phòng chỉ có Lý Bắc Bắc và Hạ Thần. Bấy giờ đang là giờ cơm tối, video vừa bắt đã nghe thấy tiếng cãi cọ ồn ào từ đầu bên kia. Em trai em gái Lý Bắc Bắc đang tranh nhau nói chuyện với cậu trước, ba Lý mẹ Lý thay phiên hỏi han ân cần, là cách quan tâm thường thấy nhất của cha mẹ dành cho con cái.

Hạ Thần thấy rất mới mẻ, anh đứng bên cạnh cũng chào hỏi người nhà Lý Bắc Bắc.

“Để con giới thiệu với mọi người một chút, đây là bạn kiêm bạn cùng phòng của con, vừa đẹp trai lại vừa thông minh, Hạ Thần.” Lý Bắc Bắc vô cùng tự hào nói với ba mẹ, “Anh ấy là bác sĩ chi nhánh một của bệnh viện thủ đô đấy, còn là sinh viên tốt nghiệp từ Đại học Y!”

Mẹ Lý không kìm được kích động: “Tiểu Hạ phải không, Bắc Bắc nhà bác không gây rắc rối gì cho cháu chứ? Nếu Bắc Bắc có gây chuyện, cháu giúp bác để ý đến thằng bé một chút, có rảnh thì cùng Bắc Bắc đến tiệm của bác ăn cơm nhé, bác nấu ăn rất ngon đấy. Cháu muốn ăn gì bác làm hết cho!”

Kế đó ba Lý cũng nhanh chóng chen vào: “Bác nấu cơm cũng rất ngon, Tiểu Hạ có rảnh cứ tới chơi nhé… Ai đừng đừng, đừng đẩy tôi tôi còn chưa nói xong mà!” Cả nhà Lý Bắc Bắc đều là Beta, đều nói nhiều và thân thiện hệt như Lý Bắc Bắc. Đây là lần đầu tiên Hạ Thần gặp được trưởng bối nhiệt tình như vậy, anh có hơi ngại ngùng.

“Anh Hạ Thần! Anh là Omega sao! Anh thật là xinh đẹp!” Em gái Lý Bắc Bắc chen lên phía trước, trong tay cô bé đang cầm một cái đùi gà quơ qua quơ lại.

Hạ Thần khẽ cười: “Không phải, anh là Beta.”

“Lý Hiểu Hiểu, em có đi học không đấy, trong quân đội mà có Omega à?” Lý Bắc Bắc chỉ tay về phía màn hình trách móc em gái, nhưng giọng điệu lại vô cùng cưng chiều, “Em với Trình Trình phải ngoan ngoãn học hành nghe chưa, đợi anh hai về sẽ phát tiền tiêu vặt cho hai đứa.” Hai nhóc con vừa nghe thấy tiền tiêu vặt đã vui vẻ hô anh hai vạn tuế.

Dù cách một cái màn hình, Hạ Thần vẫn có thể cảm nhận được sự vui vẻ của cả gia đình khi ăn Tết, đôi mắt anh ánh lên nét hâm mộ, anh lặng lẽ lùi sang bên cạnh, yên lặng chờ Lý Bắc Bắc nói chuyện hết hai mươi phút.

“Con không nói chuyện với mọi người nữa, mỗi người chỉ có hai mươi phút thôi, còn nói nữa sẽ chiếm dụng thời gian của Hạ Thần mất! Bye bye!” Lý Bắc Bắc vừa nói xong đã cắt đứt cuộc gọi, còn không đợi Hạ Thần kịp ngăn lại, “Anh qua đây đi Hạ Thần, tôi xong rồi.”

“Cậu gọi tiếp đi, hai mươi phút của tôi cho cậu.”

“Anh không gọi video với người nhà sao? Alpha của anh…”

“Anh ấy tăng ca, rất bận.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.