Mọi người im lặng nhìn những con người dũng cảm tham gia trò chơi. Bầu không khí trong đêm hôm nay nặng nề, ai nấy hết sức hồi hộp.
- Vậy ta sẽ phổ biến luật chơi, rất đơn giản thôi.
Một hàng vệ sĩ bước vào sảnh, trên tay là chiếc khăn màu đen, phút chốc những người chơi bị bịt kín mắt, không còn thấy xung quanh. Vương nhẹ nhàng quàng tay An Nhiên dẫn cô đến giữa đại sảnh xong hắn vỗ tay, phút chốc cả sảnh chìm trong bóng tối.
- Các ngươi chỉ cần tìm kho báu trong điều kiện không nhìn thấy và không ánh sáng, ta tắt đèn cũng chỉ vì muốn những vị khách ở đây không quá rảnh hơi đi chỉ đường cho những người chơi, rất đơn giản đúng không? Vậy trò chơi bắt đầu.
Sau khi tuyên bố, Vương lặng lẽ rút khỏi vị trí của cô. Còn cô một mình đứng giữa sảnh, cũng bị che mắt, khôngn thể nhìn thấy xung quanh đang diễn ra những gì, cô bắt đầu cảm thấy hoảng sợ, sợ rằng mình sẽ rơi vào tay những tên quý tộc hèn hạ, khinh rẻ mạng sống. Và cũng chính lúc này, một tia hi vọng nhỏ bé xuất hiện trong lòng cô, cô hi vọng Hạo Thiên sẽ tìm thấy cô.
Bỗng một bàn tay nắm lấy tay cô
- Tôi tìm thấy rồi.
Giây phút đó trái tim cô như lệch một nhịp, giọng nói đó sao lại quen thuộc với cô thế? Cô bỗng dưng cảm thấy rất ấm áp.
Bộp bộp bộp!
Cả đại sảnh lại sáng bừng trong ánh sáng sang trọng của những chiếc đèn pha lê, mọi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-toi-la-vuong/2187768/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.