Nay là chủ nhật, Vương hoàn toàn rảnh vào ngày này.
- An Nhiên, cô nghĩ xem ta nên làm gì vào cái ngày nhàm chán này đây?
Cô đứng dựa vào giá sách gần đó, đang chăm chú đọc cuốn sách mà Vương đã đưa cho cô.
- Sao ngài lại hỏi một con hầu như tôi?
- Cô thấy cô giống hầu lắm à?
Hắn chống cằm chán nản uống tách trà cô pha, cô rời mắt khỏi cuốn sách. Hắn nói cũng đúng, ngoài việc pha trà và nói chuyện thì cô chả phải làm gì. Đã thế còn có thể được vào phòng hắn mà bất kể người hầu nào cũng không được bén mảng tới.
- Đặc ân này tôi nghĩ không phải cho không?
- Cô đoán đúng đấy.
Hắn giở tập tài liệu mặt không cảm xúc, giọng nói đều đều.
- Tôi nghĩ cái đó không cần thiết, ngài là người có quyền lực nhất trong vương quốc này, ngài muốn gì được nấy, huống hồ tôi chỉ là một đứa đáy xã hội được ngài vớt lên?
- Ta nghĩ cô cũng không cần nhiều chuyện vậy, cứ hưởng thụ đặc ân đó cho tốt vào.
Hắn đóng tập tài liệu đứng dậy ra khỏi thư phòng để mặc cô thở dài ngao ngán. Hắn vừa nhận được tin nhắn, cô tiểu thư của Alax đã tới nơi, tâm trạng hắn bỗng dưng phấn khích lạ thường.
Chiếc xe chở Issabel lăn bánh vào trong khuôn viên biệt thự, dừng ngay trước cửa nơi hắn đang đứng.
Một đôi chân thon dài bước xuống, hắn cười:
- Issabel, chào mừng cô đến đất nước của ta.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-toi-la-vuong/2187764/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.