Vù... Vù...
Cơn gió lạnh thổi qua làm nó dựng tóc gáy, cái gì mà trường đào tạo sát thủ chứ? Đây chả phải là lâu đài bị ma ám sao?
- Vương, ngài có đến nhầm địa chỉ không vậy?
Nó nghi hoặc quay sang nói thầm với hắn, mặt hắn không cảm xúc, chỉ rảo bước về phía trước. Nó bất lực đi theo, nhìn ngó xung quanh, không có một bóng người.
- Vương, tại sao không có ai thế?
- Vương, ngài không thấy trường này kì cục sao?
- Vương, ngài đã là Vương sao phải còn đi học sát thủ?
- Vương, chả lẽ ngài thực sự rất yếu đuối, chỉ biết núp áo đám vệ sĩ sao?
- Cô có tin ta cắt lưỡi cô không?
Hắn vẫn không có bất cứ cảm xúc nào trên mặt, chỉ trừ giọng nói lạnh thấu xương. Nó im lặng, có vẻ hắn bực rồi, nên ngậm miệng lại thì tốt hơn.
- Còn nữa, ở ngôi trường này không ai biết ta là Vương, gọi ta là Thuần Mặc.
- Tên ngài đẹp đấy!
Nó gật gù khen thưởng, hắn vẫn mặt lạnh đi về phía cổng trường.
( Chú thích: chỉ có những người hoàng tộc và người giai cấp A mới biết Vương. Những học viên của trường sát thủ đều là được tuyển dụng từ các giai cấp dưới để huấn luyện bảo vệ giai cấp trên)
Cánh cổng mở ra, cứ ngỡ sẽ là một không khí sôi nổi, học viên nói chuyện với nhau vui vẻ, không, hoàn toàn là ám khí. Ai đấy đều mặt lạnh như tiền y như tên Vương, đã thế còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-toi-la-vuong/2187758/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.