@Chiến đội X thi đấu người thật: Chúc mừng chiến đội W chính thức được thành lập, trở thành câu lạc bộ thứ hai tiếp sau X của câu lạc bộ Tinh Thần, chính thức giới thiệu với mọi người hai đội viên của chiến đội @W-M4, @W-Trình Ngộ, tiếp theo mong được chỉ giáo nhiều hơn [Mỉm cười]. #Không quên trái tim ban đầu #Không quên vinh quang PS: Thêm một cái thông báo chiêu nạp vào chiến đội W - Kết nối trang web
Khu bình luận.
[Lại lại lại...lại có thể thành lập chiến đội!]
[M4 thật lợi hại.]
[Tại sao phải gọi W, là vì tưởng niệm Nữ thần mỉm cười sao?]
[Bất kể nói thế nào, chúc mừng M4 và Trình Ngộ tiểu tỷ tỷ! Sau này W cùng X phải chung sức hợp tác sóng vai tác chiến!]
[Không có ai mở thông báo chiêu nạp vào chiến đội sao, phía trên yêu cầu giới tính lại là nữ, chiến đội W chỉ tuyển con gái à!]
Tên chiến đội là W chính là chủ ý của Lục Mạn Mạn, ngược lại không phải vì tưởng niệm W gì, theo như cô giải thích, W trước kia đại diện cho Win, đại diện cho thắng, mà bây giờ, W đại diện cho Women, phái nữ.
Dương Trầm lúc ấy chỉ một lòng muốn kéo M4 vào câu lạc bộ, rất sợ cô bị chiến đội khác đoạt đi, phải biết bây giờ xuất hiện một đội viên tài năng xuất chúng, thì có bao nhiêu chiến đội đổ xô vào muốn lôi kéo, anh ta phải chiếm được cơ hội trước.
Vì vậy, vô luận Lục Mạn Mạn đưa ra điều kiện gì, anh ta đều đáp ứng hết.
Cuối tuần hẹn thi đấu pk một người, Lục Mạn Mạn hết lần này đến lần khác hành hạ Nguyên Tu thoải mái.
Lúc Nguyên Tu từ sân huấn luyện đi ra, sắc mặt âm trầm, may mắn duy nhất là không để cho đám tiểu tử chết tiệt kia xem cuộc chiến, nếu không thật sự mất mặt vứt thể diện xuống vòng nam cực.
Dựa theo giải thích của Trình Ngộ, cái này gọi là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, đàn ông phải được trị, không trị thì anh ta sẽ giẫm lên mặt mũi cô, chỉnh đốn một chút, lập tức đàng hoàng.
Ngày hôm sau, Lục Mạn Mạn và Trình Ngộ thu dọn hành lý của mình, câu lạc bộ phái xe tới đón các cô. Tuy nhiên khi có giờ học, các cô vẫn sẽ ở ký túc, cho nên phòng ký vẫn giữ nguyên hình dáng ban đầu, rất nhiều thứ cũng không đem đi.
Các đội viên của X đều đi doanh khu huấn luyện, Dương Trầm dẫn Lục Mạn Mạn và Trình Ngộ đi thăm biệt thự, mặc dù trước kia cũng đã tới nhiều lần, nhưng mà là dùng thân phận khách, rất nhiều phòng không thể đặt chân.
Hôm nay lấy thân phận chủ nhân, ví dụ như phòng làm việc hoặc phòng tập thể thao phòng bơi lội, hiện tại hoàn toàn mở cửa cho các cô.
"Giờ làm việc và nghỉ ngơi của câu lạc bộ sắp xếp như sau, khi không có thi đấu, mỗi tuần một hoặc ba buổi huấn luyện thực chiến, hai hoặc bốn buổi tự do sắp xếp tiến hành huấn luyện hạng mục thể năng riêng, thứ sau tự do chiến đấu phục kích, cuối tuần là nghỉ ngơi, trường học có chương trình học thì đi học như thường lệ, không làm chậm trễ huấn luyện của những đội viên khác."
"Câu lạc bộ có dì quản lý việc nấu cơm rửa chén dọn phòng, đội viên chỉ cần giữ phòng mình sạch sẽ hợp vệ sinh thì tốt, nhưng mà các cô là con gái hẳn không tồn tại vấn đề vệ sinh cá nhân, chiến đội chúng ta còn tốt, có phòng của thành viên chiến đội kia, thật là không thể nhìn, giống như chuồng chó vậy, đoán chừng chuồng chó của Bé Cưng còn sạch sẻ ngăn nắp hơn phòng của bọn họ."
Lục Mạn Mạn chú ý tới, Dương Trầm ngoài mặt bưng ra một bộ tư thái giám đốc cao lãnh lại chuyên nghiệp, trên thực tế là người nói nhiều, lẩm bẩm lải nhải giống như nữ quản gia, dọc đường đi miệng không dừng lại.
"Có thể dẫn bạn đến câu lạc bộ, nhưng mà nhất định phải hỏi nhận sự đồng ý từ những đội viên khác, trong lúc huấn luyện tranh giải hết sức cố gắng không nên tụ họp, cuối tuần thì không có vấn đề."
Lục Mạn Mạn và Trình Ngộ ngoan ngoãn gật đầu, cẩn thận nghe những việc cần chú ý của câu lạc bộ.
"Liên quan tới phúc lợi tiền lương của chiến đội chúng ta, các cô vừa mới đến, còn chưa có chiến tích, so với các đội viên của X có thể phải ít một chút, chờ đánh ra thành tích rồi, cũng không thiếu các cô. Về phần chuyện giá trị con người mỗi hoạt động cụ thể, phải căn cứ điểm tích lũy của các cô mà tính, tiền lương đội viên trong nước đều lấy cái này làm tiêu chuẩn, không thành vấn đề chứ?"
"Cái này không có vấn đề."
Dù sao các cô chiến tích gì cũng không có, tiền lương đương nhiên kém hơn chiến đội X nam chinh bắc chiến tích lũy nhiều năm như vậy.
"Chuyện phúc lợi, câu lạc bộ chúng ta hàng năm đều tổ chức du lịch, tiền thưởng cuối năm cũng không thể thiếu được."
Sau khi Dương Trầm xuống lầu, Trình Ngộ đóng cửa phòng lại, nói khẽ với Lục Mạn Mạn: "Trời ơi, trước kia cậu ở Mỹ đánh chuyên nghiệp, cũng là đãi ngộ như vậy sao, thật là quá ưu đãi, thử hỏi hiện tại nghề gì có thể theo kịp loại phúc lợi này?"
Lục Mạn Mạn bình tĩnh nói: "Trong Liên đoàn Mỹ, đãi ngộ phúc lợi của đội viên chuyên nghiệp cũng chỉ tốt hơn bây giờ, nhưng mà cậu phải biết, những gì cậu nhận được tỷ lệ thuận với những gì cậu trả."
Nhận được bao nhiêu, ắt phải trả bấy nhiêu, đường đi của đội viên chuyên nghiệp không hề thoải mái, năm đó Lục Mạn Mạn cứ năm giờ sáng đã phải thức dậy, đến doanh khu huấn luyện dã ngoại, đường núi mười cây số mang nặng xuất phát chạy, cường độ huấn luyện cả ngày rất cao gần như tiêu hao toàn bộ tinh lực người ta.
Có lúc đến vùng núi tuyết tiến hành huấn luyện sinh tồn cực đoan, chạy băng băng trên một mảnh tuyết trắng xóa, bên trong quần áo mồ hôi nhễ nhại, mà mồ hôi trên mặt lại bị đông lại thành tuyết trắng như pha lê, nhìn bóng dáng mờ ảo của đội viên phía trước, nét mặt đờ đẫn chết lặng, đầu óc trống rỗng, lạnh lẽo kinh hoàng chỉ muốn hỏi: Đây là đâu, tôi là ai, tôi đang làm gì đây?
Kết thúc huấn luyện, chỉ muốn nằm trên giường mệt đến nổi ngay cả đầu ngón tay cũng không muốn động.
Đây chính là con đường của tuyển thủ thi đấu người thật chuyên nghiệp, không người nào có thể tùy tùy tiện tiện thành công. Thần tượng trong mắt fans hâm mộ toát ra vầng hào quang, giống như lúc cười nói cũng có thể khiến đối thủ tan thành mây khói, nhưng không ai biết đằng sau thắng lợi tưởng như dễ dàng kia, tuyển thủ rốt cuộc đã trả bao nhiêu mồ hôi.
***
Trình Ngộ nằm trên giường lớn màu hồng của Lục Mạn Mạn, duỗi người thật dài: "Lại nói, ai chọn cho cậu cái ra giường này, quá hồng bánh bèo đi, hoàn toàn không phù hợp với phong cách của một phụ nữ dốc sức muốn trổ mã ra ngực lớn."
Lục Mạn Mạn vuốt vuốt đường viền hoa của ra giường, mi tâm hơi cau lại: "Có thể phòng của nữ đội viên đều thống nhất đặt mua bộ ra giường đi."
"Nào có, ra giường của tôi chính là phong cách caro, mặc dù xấu, nhưng so với thiếu nữ hồng phấn bánh bèo cậu thì có thể nhìn một chút."
Lục Mạn Mạn ngắm nhìn bốn phía, phòng chỉnh tề sạch sẽ, trên đất trải một tấm thảm xốp màu be, vào phòng có thể không cần mang dép.
Cửa sổ cũng là màu be, kết cấu dịu dàng, bên cửa sổ có một bàn đọc sách giản dị, trên bàn để một chậu cây mọng nước [1] nhỏ, trừ cái này ra càng không có những thứ khác.
[1] Trong thực vật học, thực vật mọng nước, cũng được gọi là cây mọng nước hoặc đôi khi là thực vật béo, là những loài thực vật có một số thành phần dày và nhiều thịt hơn bình thường, thường để giữ nước khi sinh trưởng ở nơi điều kiện đất hay khí hậu khô cằn (đây là loài thực vật thuộc nhóm cây chịu hạn). Ví dụ như cây lô hội, xương rồng...
"Ngày mai phải đi mua một vài đồ dùng sinh hoạt về." Chân mang vớ đen trắng của Lục Mạn Mạn chọc chọc Trình Ngộ: "Cùng tôi đi đi."
"Không đi." Trình Ngộ nói: "Ngày mai tôi muốn cùng đội viên X đến doanh khu bắt đầu huấn luyện."
"Không gấp ở nơi này một lúc mà."
Trình Ngộ ngồi dậy: "Khởi điểm của chúng ta không giống nhau, cậu có thể nhàn rỗi, nhưng bây giờ tôi là người thuần mới, có thể đi vào chiến đội chuyên nghiệp phần lớn nguyên nhân là bởi vì cậu, cho nên tôi phải cố gắng huấn luyện, thêm chút sức đuổi kịp mọi người!"
"Đừng tự coi nhẹ mình." Lục Mạn Mạn vỗ bả vai cô ấy một cái: "Cậu là người có thiên phú nhất trong tất cả người mới tôi từng dẫn. Nếu không với ánh mắt còn độc hơn rắn độc đó của giám đốc Dương Trầm, làm sao có thể cam tâm mời một người có nền tảng bằng không gia nhập đội, đừng cảm thấy việc cậu gia nhập chiến đội là bởi vì chiếu cố tôi, nguyên nhân lớn nhất vẫn là thực lực của chính cậu."
Bởi vì lời nói của Lục Mạn Mạn, Trình Ngộ được khích lệ gấp bội, tinh thần dâng cao.
Buổi tối hôm đó, buổi huấn luyện của thành viên chiến đội X kết thúc, bọn họ xách nhiều túi lớn về, là bọn họ đi siêu thị chọn mua mang về nào là bánh bích quy, đồ uống, món ngọt, món kho... cái gì cần cũng có.
Bọn họ cố ý đi mua, hoan nghênh hai vị tiểu tỷ tỷ vào căn cứ câu lạc bộ.
A Hoành cầm chèn lấy món kho, lại phân phó thiếu niên khăn quàng đỏ Cố Chiết Phong đi lấy ly tới rót nước uống.
Cố Chiết Phong phồng má không tình nguyện, cho đến khi Trình Ngộ cầm đĩa game 《Hơi thở hoang dã》 ra đưa cho Cố Chiết Phong, người này sợ hãi nhìn Trình Ngộ, khó tin, không dám thò tay lấy.
"Ừ, lễ gặp mặt." Trình Ngộ cầm đĩa game đưa tới tay Cố Chiết Phong.
Mặt Cố Chiết Phong đột nhiên đỏ bừng lên.
"Đĩa game không dễ mua, trong nước còn chưa đưa ra thị trường." Nhâm Tường kinh ngạc vì Trình Ngộ lại có thể có, anh chạy bao nhiêu tiệm thế cũng không mua được.
Trình Ngộ thờ ơ nói: "Đúng là không dễ mua, có bạn ở Hồng Kong mua hộ."
Ngày đó ở trên bàn cơm nghe được Cố Chiết Phong nhỏ giọng lầm bầm muốn cái đĩa game này, Trình Ngộ liền lưu tâm.
Sở dĩ như vậy, hoàn toàn đều xuất phát từ đạo lý đối nhân xử thế. Cố Chiết Phong không thích cuộc sống sinh hoạt xảy ra thay đổi, ví dụ như thành viên mới gia nhập căn cứ, tương tự như chứng bệnh rối loạn ám ảnh cưỡng chế [2].
[2] Rối loạn ám ảnh cưỡng chế (Obsessive-Compulsive Disorder - OCD) là một rối loạn tâm lý có tính chất mãn tính, dấu hiệu phổ biến của bệnh đó là ý nghĩ ám ảnh, lo lắng không có lý do chính đáng và phải thực hiện các hành vi có tính chất ép buộc để giảm bớt căng thẳng, đây là một dạng trong nhóm bệnh liên quan trực tiếp đến Stress. Bệnh còn có tên khác là rối loạn ám ảnh cưỡng bức.
Trình Ngộ hy vọng có thể sống chung hữu hảo với thành viên trong chiến đội, cho nên quà tặng cho cậu ta phải đặc biệt một chút, chiều theo sở thích.
Đến nổi Nguyên Tu A Hoành và Nhâm Tường, mỗi người đều có chuẩn bị quà nhỏ, nhưng mà bởi vì kiếm không trúng bọn họ thích gì, cho nên tương đối tầm thường, không đắt tiền, tấm lòng nhỏ.
Cố Chiết Phong thấy quà tặng bọn họ nhận được chỉ là dây đeo cổ tay thể thao cái gì đó bình thường, tặng mình quà lại để tâm như vậy, còn nhờ bạn Hồng Kông mua hộ, trong nháy mắt cậu đờ ra thành cái cọc gỗ.
Chỉ số thông minh hai trăm năm mươi bắt đầu quay tròn nhanh chóng hoạt động.
Người phụ nữ này... chẳng lẽ đang nghĩ ra tâm tư xấu gì đó với cậu sao?
Cmn, không phải là thích cậu đi!
Trời ơi, trời ơi trời ơi! Nhất định là vậy!
Cố Chiết Phong ôm chặt đĩa game, liên tiếp lui về phía sau, kinh hoàng lúng túng.
A Hoành nói: "Mỗi tháng luôn có mấy ngày bị giựt kinh phong như vậy, đừng để ý tới cậu ta."
Trình Ngộ nhìn về phía anh với anh mắt hơi có vẻ đồng tình, mà bên Cố Chiết Phong, cái cau mày thâm ý kia, y hệt si tình à.
Ôi, nhức đầu, dáng dấp quá đẹp trai thành tích quá tốt, có lúc cũng thật phiền toái.
Phải làm cho người phụ nữ này hết hy vọng mới phải, cậu không phải người tùy tiện.
Cố Chiết Phong ngồi ở nơi xó xỉnh trên ghế salon, vẫn yên tĩnh mà phác hoạ tâm sự thiếu niên.
Lý Ngân Hách trước kia trêu đùa Lục Mạn Mạn bị đội trưởng đánh qua, trong cuộc thi đấu một người lại thua trước cô, sắc mặt đương nhiên không có gì tốt, vừa về đến liền chui vào phòng của mình không đi ra.
Dương Trầm dặn dò mọi người nói: "Buổi tối đừng ăn quá nhiều, ngày mai còn có huấn luyện, coi chừng đau bụng."
Nhâm Tường chỉ Dương Trầm nói: "Đã trễ thế này giám đốc sao còn không tan việc, rề rà chị dâu lại phải tới câu lạc bộ bắt gian."
"Tôi chính là đang chờ các cậu trở về, dặn dò mấy câu."
Dương Trầm đổi chân bắt chéo, nhàn nhạt nói: "Bây giờ căn cứ có con gái, các cậu bình thường phải chú ý chút, đừng mặc quần cộc chạy ra ngoài, đặc biệt là cậu, Nhâm Tường."
Nhâm Tường lập tức bày tỏ: "Tôi cái gì mà tôi, thích mặc quần cộc chạy quanh nhà là A Hoành được không."
A Hoành lập tức bày tỏ: "Đội trưởng thích ngủ khỏa thân, ngủ còn không khóa cửa, anh tại sao không nói cậu ta."
Dương Trầm khẽ ho một tiếng: "Nguyên Tu, ngủ phải khóa cửa."
Nguyên Tu nói: "Ai đối với tôi có ý đồ bất chính."
Nhâm Tường cười ha ha một tiếng: "Nhiều cô gái đối với cậu có ý đồ bất chính đấy." Anh ta hướng phía Lục Mạn Mạn nháy nháy mắt: "Tiểu tỷ tỷ cậu có muốn trên cậu ta hay không."
Lục Mạn Mạn vô cùng phối hợp, thành thật gất đầu: "Muốn, nằm mơ cũng muốn."
Tâm tình của Nguyên Tu cũng không tệ, vỗ bắp đùi mình một cái: "Tới, tới ngồi, anh tối nay là của em."
Lục Mạn Mạn đi tới, nhấc chân muốn đạp, Nguyên Tu bén nhạy né tránh, thuận thế kéo cô đến ghế salon áp chế: "Tiểu nha đầu."
Biết rõ mọi người đùa giỡn làm trò, Dương Trầm xoa xoa khóe mắt, bất đắc dĩ nói: "Đùa giỡn thì đùa giỡn, mọi người đều là người trẻ tuổi, gan hừng hực, bình thường khắc chế chút, đừng làm rộn lan truyền scandal, chiến đội chúng ta không cho phép nội bộ tiêu hóa [3], muốn nói yêu đương thì rút khỏi đội, đây là luật thép."
[3] Nội bộ tiêu hóa (内部消化): chỉ những người chung một nhóm cùng nhau tạo thành cặp với nhau.
"Còn có loại quy củ này sao." Nhâm Tường không phục làm ồn: "Trước kia thời điểm gia nhập đội sao anh không nói, bây giờ mới nói."
"Một đám con trai gia nhập đội tôi nói cái f**k gì."
Nhâm Tường oán hận tiếp tục oán hận anh ta: "Vậy anh không sợ tôi là song tính à."
Dương Trầm không chịu yếu thế: "Đồ chó hoang cậu có cốt khí một chút cho lão tử xem."
Nhâm Tường nhìn về phía Nguyên Tu: "Đội trưởng, chúng ta song cho anh ta xem!"
Đội trưởng: "Cút."
Dương Trầm nói lải nhải dặn dò, thời gian không còn sớm cũng nên rời đi rồi, đội viên ngồi quanh bàn uống trà nhỏ, vừa ăn vừa nói chuyện phiếm, ngược lại là hòa thuận vui vẻ.
Trình Ngộ thỉnh giáo A Hoành người gia nhập sớm rất nhiều vấn đề huấn luyện, A Hoành đương nhiên kiên nhẫn trả lời, Cố Chiết Phong một mực nghiêng đầu, âm thầm quan sát cô.
Cô ấy nhìn mắt đội trưởng 5 lần, nhìn mắt A Hoành 12 lần còn cười với anh ấy, nhìn mắt Nhâm Tường 7 lần hơn nữa còn giơ ngón giữa với anh ta... Nhưng mà cô không thèm nhìn cậu một cái!
Qủa nhiên, quả nhiên là xấu hổ sao?
Ôi, nhức đầu, thành viên đoàn đội không được phét tiêu hóa nội bộ giám đốc đã nói rất rõ, hy vọng cô ấy khắc chế cảm tình của mình.
Tối trước khi ngủ, Nguyên Tu bưng ly nước, gõ cửa phòng Lục Mạn Mạn.
"Ai vậy?"
"Tôi."
Thanh âm trong rõ ràng.
"À, chờ một chút."
Trong phòng truyền đến tiếng động, không bao lâu, cửa phòng mở ra, Lục Mạn Mạn khoác áo khoác ngoài dài, chân trần giẫm lên thảm xốp.
Lúc mở cửa mang theo một làn hương thơm, nhìn khuôn mặt óng ánh trơn bóng nhỏ bé, hẳn là mùi của mỹ phẩm dưỡng da.
Đột nhiên ngửi mùi thơm của cơ thể cô như vậy, Nguyên Tu mới cảm giác được đứng trước mặt anh là một người phụ nữ, cho dù tuổi không lớn, nhưng các phương diện sinh lý hoàn toàn đã thành phụ nữ trưởng thành.
"Tìm tôi có chuyện gì không?"
"Ừ, tới xem một chút."
"Đi vào nói chuyện đi." Lục Mạn Mạn mở rộng cửa phòng với anh.
"Không được." Nguyên Tu dựa cạnh cửa, nói: "Đừng tùy tiện để đàn ông vào phòng."
"Cậu cũng không phải người khác." Lục Mạn Mạn cũng không thèm để ý: "Hơn nữa mọi người còn chưa ngủ, đi vào ngồi một chút không có sao, không đóng cửa là được."
Nếu đã nói như vậy rồi, Nguyên Tu mà từ chối nữa ngược lại lộ ra thiếu tự nhiên, vì vậy anh thoải mái vào phòng.
Đôi lời tâm tình của editor: Ngày hôm qua có ai thật sự tin là sẽ có thêm một chương nũa không =)))) Ừm tui chỉ chồi lên spoil là 1 cặp nữa đã xuất hiện, đoán xem là aiiii
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]