Chiều. Lúc Ka Hee đi từ thư viện thành phố về thì gặp ngay Jun Seok đi từ trong nhà ra.
- Em vừa đi đâu về vậy?_Jun Seok quan tâm hỏi.
- Dạ. Em đi đến thư viện để mượn sách tiếng anh ạ_ Ka Hee chìa mấy cuốn sách tiếng anh nâng cao dày cộp ra.
- Oh_ Jun Seok trầm trồ_ Em có thể đọc hết chúng sao?
- Vâng!_Ka Hee gật đầu, cười vui vẻ_ Em phải đọc hết chứ, em còn phải kèm tiếng anh cho anh nữa. Mà thôi, anh chuẩn bị đi, 6 giờ mình học.
Ka Hee nói rồi bước ngang qua Jun Seok đẩy cửa vào nhà. Đúng lúc tay cô chạm vào cánh cửa và chưa kịp mở ra, Jun Seok lao đến ôm chầm lấy cô ngã nhào xuống.
Chậu cây làm từ sứ ai để trên bờ tường rớt xuống " Choang!"
Ka Hee không dám ngẩng đầu, cho đến khi giọng nói ấm áp của anh cất lên:
- Em có bị thương không?_* Tay đang ôm thắt lưng Ka Hee*
- Dạ...không sao!
Để miêu tả một chút, Ka Hee lúc này đang nằm đè lên người Jun Seok.
Cô ngẩng đầu lên, vừa vặn đụng trúng gương mặt hoàn hảo của anh. Hai người gần nhau đến mức có thể nghe rõ nhịp thở của đối phương.
Trong khoảnh khắc được gần một chàng trai đẹp mã, đã thế còn là hôn phu của mình, còn chưa kể đến hai tay anh ấy đang ôm trọn vòng eo của mình, Ka Hee nhất thời đứng hình, chưa nghĩ ra nên làm gì cho phù hợp.
Đây đúng là cảnh tượng đẹp như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-thuong-nen-anh-se-cho-phan-mot/2222680/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.