Đêm hôm đó, cả Jun Seok và Ka Hee đều mất ngủ.
Anh còn nhớ rõ như in, cảm giác lúc anh ôm cô.
Ấm áp, mềm mại, tóc cô tỏa ra mùi hương hoa anh đào dễ chịu, cả nhịp tim và hơi thở của cô đều đều bên tai anh, mang lại cho anh cảm giác yên bình.
Jun Seok nằm trên giường khẽ trở mình. Cảm giác khi anh ở cạnh Ka Hee khác hẳn so với những người khác. Anh mặc nhiên thừa nhận cảm xúc của mình là chính xác, cho rằng mình thích Ka Hee.
Nhưng rốt cuộc, anh thích Ka Hee ở điểm nào?
Anh tự hỏi. Nhưng thích là thích, cần phải có lí do sao?
Ka Hee nằm trên giường cũng trở mình.
Lần đầu tiên có người khác phái ôm cô chặt như vậy, lâu như vậy. Cô chỉ hay ôm anh hai, những người khác...cô tuyệt nhiên không cho họ đụng vào người mình. Nhưng lần này cô lại để Jun Seok ôm cô mà không chút cự tuyệt nào, thậm chí cô còn cảm thấy rất an toàn, rất vui vẻ. Hay chăng vì anh là vị hôn phu của cô nên cô có chút an tâm?
Chính Ka Hee cũng không hiểu được cảm xúc bên trong cô là gì.
Nhưng mà, sao anh Jun Seok lại ôm mình?
Câu hỏi vừa lóe lên trong đầu, Ka Hee lập tức có câu trả lời.
Hay là vì anh ấy thích mình?
Không không, sao có thể... Chắc là vì anh ấy đang buồn nên mới thế?
Đúng đúng đúng đúng, chắc hẳn là anh ấy đang buồn, đang rất cô đơn nên mới ôm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-thuong-nen-anh-se-cho-phan-mot/2222647/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.