Một ngày xuân lạnh lẽo giữa Seoul.
Ánh đèn vàng từ những cây đèn đường chiếu xuống mặt đất. Trên chiếc cầu này, thấy ở dưới có rất nhiều xe cộ qua lại.
Em đứng cạnh tôi, lẳng lặng không nói, sự bình tĩnh đến lạ kì của em làm trái tim tôi run rẩy.
Chúng ta đã chẳng còn có thể bên nhau nữa rồi.
Đó là định mệnh. Tôi bắt buộc phải tàn nhẫn với em.
- Em hiểu mà...
Em nở nụ cười.
- Vì em sinh ra vốn không có quyền lựa chọn... Nên việc anh chia tay em, cũng dễ hiểu thôi...
__0o0___o0o___
Ka Hee và Jun Seok cùng nhau đi dạo trên chiếc cầu bắc qua sông.
Từ đây có thể nhìn thấy ánh đèn xe cộ phía xa xa, quay lưng sẽ thấy chỗ bọn họ đứng hôm đi ngắm pháo hoa - trên con đường đi học về.
Hai người đi song song cạnh nhau, không ai nói lời nào. Tuy vậy nhưng trong ai cũng đang có tâm tư riêng.
Ngàn vạn lời muốn nói, vậy mà chẳng ai đủ can đảm để mở lời.
Vì vậy nên giữa hai người chỉ tồn tại bước chân vang lên đều đều.
- Hoa anh đào sắp nở rồi.
Jun Seok buông một câu vô thưởng vô phạt, Ka Hee cũng ngước nhìn lên những chiếc cây hoa anh đào mọc bên vệ đường.
Hôm cô đến đây, là ngày hai tháng tám năm ngoái, bây giờ đã là ngày mười bảy tháng một. Cũng đã được nửa năm rồi.
- Ka Hee chưa thấy hoa anh đào bao giờ phải không?
Tự dưng anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-thuong-nen-anh-se-cho-phan-mot/2222587/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.