Jun Seok bế Ka Hee về phòng mình.
Ngạc nhiên là, phòng anh ở đối diện phòng cô, vậy mà cô chẳng hề hay biết.
Cấu trúc phòng cũng khá đơn giản, chủ yếu là màu trắng đen, có điều tường được sơn màu xanh lá.
Sau khi đi khỏi tầm mắt hai người kia, Jun Seok trở về trạng thái lạnh lùng vô tình như ban đầu.
Anh đặt cô ngồi lên giường, không nhịn được hôn lên trán cô một cái, sau đó ân cần nói.
- Đợi anh một chút, ngoan, nhớ đừng đi đâu.
Ka Hee gật đầu cho anh yên tâm, sau đó anh đi ra ngoài. Một lúc sau trở về, cô thấy trên tay anh cầm một hộp thuốc.
Anh đặt hộp thuốc lên giường, ngồi xuống mở nắp hộp ra lấy một tuýp kem màu xanh lá. Ban đầu cô còn ngơ ngác không hiểu anh định làm gì, ngay sau đó anh kéo cổ áo cô qua một bên để lộ chiếc cổ trắng ngần.
Ka Hee theo phản xạ né tránh khỏi tay anh, đồng thời đưa tay chỉnh lại cổ áo. Cô thấy mắt anh hơi trầm xuống. Không hiểu sao, Ka Hee thấy hơi chạnh lòng.
- Xin lỗi - Anh nói, sau đó kéo tay cô lại. Cô mất thăng bằng đè lên người anh nằm lên giường.
Jun Seok nhìn thấy dấu hôn màu đỏ chói mắt đang in trên cổ cô, không nhịn được vòng hai tay ôm eo cô không cho cô ngồi dậy, đưa lưỡi liếm láp dấu hôn đó.
Bị anh liếm chỗ đau, Ka Hee im lặng chịu đựng. Thực ra lúc tên Thao đó cúi xuống cổ cô, hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-thuong-nen-anh-se-cho-phan-hai/2316717/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.