Thao đứng dựa người vào tường, đầu hơi cúi, hai tay khoanh trước ngực. Gương mặt hắn vẫn lạnh lùng và đẹp trai như thế, không khỏi khiến mấy cô y tá đi ngang qua đều không ngừng xuýt xoa.
- Thao.
Nghe tiếng cô gọi, hắn ngẩng mặt lên, nhìn về phía cô.
Ka Hee từ từ bước đến.
- Cảm ơn anh, hôm nay nếu không có anh, tôi thật sự không biết phải làm sao - Ka Hee cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt hắn - Tôi cũng chuyển lời giúp bà, rất cám ơn anh.
Thao không nói gì, cứ vậy nhìn cô. Giống như hắn đang suy xét vấn đề gì đó, cứ vậy im lặng.
- Đúng rồi, hôm ở Jeju tôi không kịp từ biệt anh, thật ngại quá.
Lần này Thao dời mắt khỏi cô.
- Không sao.
Sau câu này, Ka Hee gật đầu một cái.
- Vậy bây giờ tôi phải đi rồi.
- Tôi đưa em về.
- Không cần, tôi không có về, tôi...
Ka Hee chưa nói hết câu, Thao bỗng dưng xoay người cô lại, áp cô vào tường.
Còn tưởng hắn định làm gì, giây sau hắn cúi xuống tai cô, nói nhỏ.
- Đứng yên như vậy một lúc.
Ka Hee còn chưa hiểu chuyện gì, nhìn qua đã thấy Jun Seok đứng ở xa xa nhìn hai người.
Mà tư thế này, lại giống như hắn đang hôn cổ cô vậy...
Ka Hee nhẹ nhàng đẩy hắn, Thao cũng hiểu chuyện, buông cô ra.
Một người sững sờ, một người thách thức, cả hai đôi mắt ấy đồng loạt hướng đến như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-thuong-nen-anh-se-cho-phan-hai/2316696/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.