Ka Hee nói xong, không chút lưu luyến gì đi thẳng về phòng.
Không phải Ka Hee máu lạnh vô tình. Cô không phải sắt đá. Cô là một cô gái, cô hiểu cảm giác thích một người mà không thể ở cạnh khó chịu như thế nào. Nhưng Thao có thể chỉ trêu ghẹo, thử lòng cô, cốt lấy cô ra làm trò vui. Hơn nữa Thao cũng đang có bạn gái, nếu nói vậy với cô, cũng thật là...
Ka Hee càng nghĩ càng khó chịu. Nhưng mà, thấy hắn đột nhiên nghiêm túc như thế, vẫn khiến cho cô cảm thấy hơi tội lỗi.
Kể cả có là như thế, cũng phải rời khỏi nơi này!
[...]
Đêm khuya thanh vắng.
Ka Hee bước ra từ phòng thanh nhạc, cô mở điện phòng.
Đập vào mắt cô là Jun Seok. Anh đứng ở cạnh giường, nhìn cô, mỉm cười.
- Jun Seok, anh...
Không phải đó chứ!? Cô tròn mắt, ngạc nhiên. Anh sao có thể đến được đây, càng khó hiểu hơn là vào được phòng cô?
Nhưng Ka Hee không nghĩ nhiều như thế. Cô vui mừng chạy đến, dang hai tay ôm chầm lấy anh.
Khoảnh khắc ấy, hình bóng cô thầm tương tư đột nhiên tan biến trong không trung.
Ka Hee không kịp phản xạ, ngã nhào xuống đất. May mắn cô còn chống tay đỡ được đầu đập xuống sàn nhà.
Optical illusion... Ảo thị, cô vẫn chưa điều trị.
Ka Hee thở dài, định đứng lên, nhưng cô lại nhìn thấy cái gì đó dưới gầm giường.
Một cái hầm?
Dáng người cô tương đối nhỏ, dễ dàng chui qua khe giường, mở nắp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-thuong-nen-anh-se-cho-phan-hai/2316683/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.