Ka Hee đâu có làm gì sai...
Cả buổi hôm nay hai người cũng không gặp nhau rồi, khéo anh giận cô thật.
Tiếng chuông trường reo lên báo hiệu đến giờ ra về. Các học sinh hò reo ầm lên, rồi ai nấy nhanh chóng sắp xếp ra khỏi lớp.
Hôm nay hình như Jun Seok ở lại tập bóng rổ.
"Muốn đợi anh ấy sao?" Eun Ri vừa khóa cửa lớp vừa hỏi.
"Ừ, hai người về trướcc đi." Ka Hee gật đầu, ý chỉ Eun Ri với Young Min: "Nhớ đừng gây chiến với nhau nữa đấy."
"Xùy, cái đó không nói trước được." Eun Ri bĩu môi: "Vậy đi đây."
"Bye bye."
Hai người họ thân với nhau lâu như vậy, tính cách của nhau không lẽ còn không hiểu sao? Ka Hee biết Eun Ri rất muốn làm hòa, trước kia Eun Ri luôn nói với cô muốn có một tình yêu yên bình nhẹ nhàng. Hiện tại tình cảm của Eun Ri với Young Min cũng không như Eun Ri mong đợi, tính cách hai người rất trái ngược, động chuyện liền có thể cãi nhau.
Cho nên, Ka Hee ngoài việc đứng một bên khuyên nhủ thì cũng chẳng thể làm gì.
Đến khi bóng Eun Ri khuất hẳn, Ka Hee mới cất bước đi.
Nắng hoàng hôn chiếu vàng mặt sân.
Cô nhớ, có những lần nắng vàng thế này, cô sẽ đứng dưới tán cây ở trường, từ xa có thể thấy anh chạy xe đạp đến.
Chẳng cần anh trang điểm, cũng chẳng cần anh mặc đồ hiệu. Khi ấy, chàng trai mười bảy tuổi mặc đồng phục, áo sơ mi trắng, quần âu đen, áo khoác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-thuong-nen-anh-se-cho-phan-hai/2316646/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.