Ka Hee bước vào nhà, cô đi vào bếp một mạch, bỏ hết những thứ mua được vào tủ lạnh, Ka Hee chợt thấy chột dạ vô cùng, lẽ ra vừa rồi cô không nên lạnh lùng như thế.
Đây dù sao cũng là lần cuối, lần cuối họ gặp nhau.
Ka Hee đóng tủ lạnh, cô không hiểu cảm giác có lỗi này là như thế nào, gạt phăng đi áy náy trong lòng, Ka Hee mang chiếc hộp đựng tranh vào phòng ngủ.
Đặt chiếc hộp gọn gàng lên bàn, Ka Hee tháo tấm giấy bọc ngoài, bên trong hiện lên một chiếc hộp bạch kim với móc khóa gắn đá quý. Cô cầm chìa khóa bên cạnh, mở hộp ra.
Bên trong hiện ra một bức tranh được đóng khung bằng loại ngọc Jun Seok thích nhất, ngọc GARNET.
Bức tranh này cô vẽ lúc bị Thao nhốt trong nhà hắn. Vẽ về một chàng trai đứng dưới ánh đèn sân khấu trong trang phục học sinh.
Ka Hee im lặng, cô mím môi thật chặt. Là anh. Vào ngày mà anh ra mắt trở thành một ca sĩ.
Tiếng đẩy cửa thô bạo vang lên từ ngoài sân làm cô giật mình, vội vàng trùm tấm chăn lên bức tranh, Ka Hee chạy vụt ra ngoài.
"Anh." Bây giờ đã về rồi sao? Còn mang theo nhiều đồ mua về nữa chứ: "Để em xách phụ anh."
"Không cần đâu." Jun Seok lắc đầu: "Vào nhà mau kẻo lạnh."
Hình như có gì đó hơi khác thường? Ka Hee không biết diễn tả làm sao, cô gật đầu rồi chạy vụt vào phòng bếp, mở cửa tủ lạnh hộ anh: "Hồi nãy em có đi chợ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-thuong-nen-anh-se-cho-phan-hai/2316637/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.