"Ấy, phiền cháu quá, bọn trẻ ở đây khá nghịch ngợm, có lẽ làm cháu sợ rồi" Vú Kim - người chịu trách nhiệm quản lí và chăm sóc cô nhi viện - cười hiền hòa nhìn cô. Bà mặc một bộ trang phục nâu sẫm, có vẻ đã trên năm mươi tuổi, trên gương mặt nhiều nếp nhăn minh chứng cho sự gian khổ: "Cháu uống chút trà cho đỡ khát".
"Cháu cám ơn vú" Ka Hee nhận lấy chén trà màu cam nhạt, cô chầm chậm uống một ngụm, ánh mắt không ngừng nhìn về phía đám trẻ đang chơi trò Mafia.
Thật là... Chẳng biết ai bày cho lũ nhóc chơi trò này nữa.
"Anh Jun Seok thường đến đây lắm hả vú?" Cô nhìn vú, cất giọng rất từ tốn, hai bàn tay cầm chén trà vẫn để ngay ngắn trên đùi.
"Cậu ấy thường tới đây một tuần một lần, hôm nào có lịch trình thì ba tuần một lần." Vú Kim nhìn cô mỉm cười: "Cậu ấy là một chàng trai tốt, trong sáu năm qua nhờ có cậu ấy, cô nhi viện này mới hoạt động."
Sáu năm...?
"Từ năm anh ấy mười bốn tuổi sao ạ?"
"Phải." Vú vẫn cười, nhẹ nhàng rót trà ra chén sứ. Tiếng trà nghe sao thật bắt tai: "Cậu ấy làm rất nhiều chuyện khi ấy để kiếm tiền. Cậu ấy viết sách bán, vẽ tranh bán, tham gia các buổi thử giọng để lồng tiếng cho phim truyện... Tất cả đều quyên góp vào nơi này. Cậu ấy cũng tự dạy cho bọn trẻ học, chơi cùng bọn trẻ, mỗi lần đến đều mang rất nhiều quà..."
Làm rất nhiều chuyện để kiếm tiền...
Vậy mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-thuong-nen-anh-se-cho-phan-hai/2316630/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.