Thì ra ông ta cũng nhận ra cô, Hà Tranh than thở trong lòng. Cô quay sang, cười ngờ nghệch.
"Vâng, chào chú ạ, còn chú là… Ai…"
Thấy cô tỏ ra ngây ngô, ông chú đó lườm cháy mặt. Xong, bỗng dưng ông ta vò đầu thở dài.
"Mẹ kiếp, có chút tiền thôi mà làm khó nhau quá! Tao suýt tí nữa bị bọn họ chặt ngón tay chỉ vì không làm đúng yêu cầu, biết thế đã không nhận, mà không nhận có khi còn chết nhanh hơn."
Hà Tranh hỏi: "Có chuyện gì sao chú? Lẽ nào ông Lộc thua nên đám người kia trút giận lên chú à?"
Ông ta liếc cô: "Cũng tại mày, chen vào làm gì hỏng hết cả việc, mày cũng cẩn thận đi, tốt nhất là dọn ra khỏi đây đi chỗ khác sống cho rồi."
Hà Tranh cười méo xệ: "Cháu chỉ là học sinh thôi mà, có biết được gì đâu chứ ạ."
Ông ta tặc lưỡi: "Thôi tao không nói nữa, tao làm chuyện thất đức nên mới bị quả báo, bây giờ phải dọn đi nơi khác, sống xa quê hương chứ biết sao giờ."
Than vãn xong, ông ta liền đi tới chiếc ôtô đậu ven đường. Hà Tranh nhìn thấy hàng ghế sau chứa rất nhiều vali và thùng giấy, có vẻ là thật sự chuyển đi.
Chiếc xe rời đi để lại vệt khói bụi, Hà Tranh bần thần hồi lâu.
Nơi này đất rộng nhưng cư dân khá thưa thớt, đa số là người già làm ăn buôn bán thảnh thơi dưỡng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-thuoc-tren-dau-moi/2553100/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.