Nhiệt độ trong khán phòng có chút giảm nhẹ khi cả Hà Tranh và Tư Thành đều ngừng đũa mà nhìn chăm chăm đối phương.
Hà Tranh vẫn giữ cái nét cười ngu ngơ ấy mà hỏi ngược: "Tại sao cháu lại không được tham gia vậy ạ? Là chú sợ cháu tiếp tục để ý những gã giang hồ ở đây hay là để họ không nhìn thấy cháu? Nhưng dù là cách nào đi nữa, chẳng phải họ đã biết rõ cháu đang ở nhà chú rồi sao? Dù sao cùng đều là mục tiêu của họ, sao cháu lại không được quyền biết gì về người có thể tấn công mình được ạ."
Cơ hàm mấy anh mấy chị xung quanh bỗng chốc cứng đơ há hốc mà nhìn cô. Trần đời, chưa từng gặp ai mà đã bị sếp họ cảnh cáo rồi mà vẫn cứ lì lợm hỏi tới. Mọi người chầm chậm dừng đũa lén lút nhìn sang sắc mặt u ám nặng nề.
"Tấn công? Nít ranh như mày đứa nào thèm đụng tới? Bớt đi ra đường thì hơn."
"Chân mọc trên người cháu."
Mọi người lại nhìn sang Hà Tranh.
Tư Thành tức quá hóa cười: "Mày tưởng tao chỉ nói miệng thôi à? Cỡ như mày tao bóp chết bằng một tay đấy! Đừng chọc tức tao."
Lưng mọi người rợn lên cảm giác ớn lạnh.
Hà Tranh càng ngứa mồm: "Vậy chú cứ việc, xem có chết được dễ dàng như chú nói hay không."
Cả đám trợn mắt kinh hoàng.
Tư Thành ngớ người, đuôi mắt sắc lẻm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-thuoc-tren-dau-moi/2553088/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.