Uyển Ngưng nhìn xung quanh thấy toàn là xe không khỏi mím môi lại: "...anh bỏ tay em ra! Em đau'"
Phong An Huy thấy vậy liền thả lỏng tay ra, cô nhanh chóng rút một tay lại rồi tiếp tục lên tiếng nhắc nhở khi thấy anh không chịu lái xe hẳn hoi: " lái xe cần thận! "
- " vậy ôm anh đi " Phong An Huy mỉm cười vẫn tiếp tục lái xe bằng một tay, Uyển Ngưng mím môi lại không ngờ tên này lại tranh thủ cơ hội như vậy
Nhìn về phía trước thấy hai người sắp đi lên cầu, xung quanh có rất nhiều ô tô, Uyển Ngưng do dự một hồi rồi mới ôm lấy Phong An Huy dựa vào người anh
Anh thấy vậy nụ cười càng rộng, một tay đưa lên gạt kính ở mũ xuống: " bám chắc vào! "
Chiếc xe phi nhanh trên đường vượt qua các chiếc xe ô tô khác nhanh chóng đến địa điểm nó cần đến.Hai người dừng lại ở một thành phố ven biển, lúc hai người đến nơi vừa hay là lúc hoàng hôn
Phong An Huy bỏ mũ bảo hiểm ra rồi cầm lấy mũ bảo hiểm của Uyển Ngưng để lên xe sau đó nhanh chóng dẫn cô đến một nơi đẹp ngắm nhìn hoàng hồn trên biền
Chỗ hai người dừng có một không gian rất đẹp, những bông hoa dại màu hồng nhạt, phía trước là bờ biển với những cơn sóng dạt lên bờ.Ánh nắng tắt dần nhuốm một màu đỏ cam cho nước biển và mặt đất, Uyển Ngưng quan sát mọi thứ không khỏi cảm thấy hào hứng trước vẻ đẹp của nơi đây
Một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-thieu-gia-kho-chieu/3688257/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.