Kì nghỉ đông kết thúc là mọi việc đã quay trở về quỹ đạo ban đầu của nó chỉ là lần này khác ở chỗ Phong An Huy phải đi học một mình
Vì đang trong quá trình ôn thi nên anh lúc nào cũng bận rộn trong phòng vẽ của trường, chăm chú luyện tập và nghe giảng khác với dáng vẻ lười biếng hồi xưa
Một ngày đẹp trời, anh đang đi về phía căn tin của trường mua sữa uống thì có một cô gái vô ý va phải người của
Phong An Huy làm cho điện thoại của anh rơi xuống đất
Nhìn chiếc điện thoại bị vỡ một góc màn hình, Phong An Huy hơi nhíu mày lại cúi người xuống nhặt chiếc điện thoại của mình
- " ah..thật sự rất xin lỗi! Xin lỗi cậu...vỡ màn hình rồi sao? tớ...tớ không cố ý! Để tớ đền cho cậu được không?" Cô gái kia hoảng sợ vội vàng xin lỗi.Phong An Huy không nói một lời nào hết, anh đút điện thoại vào túi quần lạnh nhạt chẳng thèm bận tâm đến cô gái kia
Anh chỉ nhàn nhạt nói một câu rồi bỏ đi: " không cần!"
Cô gái kia thấy Phong An Huy bỏ đi liền bám theo đi bên cạnh nói không ngừng: " cậu..cậu có thể cho tớ số điện thoại được không? Tớ sẽ trả cậu!! "
Thấy cô ta cứ bám theo mình từ sân trường vào đến lúc mua sữa xong, Phong An Huy lộ rõ vẻ khó chịu dừng bước chân lại quay sang nhìn cô ta với ánh mắt giết người: "cút! "
Cô gái kia hoảng sợ liền bật khóc, giọt nước mắt lăn dài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-thieu-gia-kho-chieu/3614887/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.