Uyển Ngưng nói xong thì cả hai cùng im lặng, chỉ chăm chú nhìn nhau mà không nói một câu nào. Mãi cho đến lúc này, Phong An Huy mới nhận ra rằng cô đang muốn anh nhận sai và sửa chữa. Phong An Huy chú ý đến một đồng chai rượu đã uống hết được cất vào trong một góc liền hiểu ý
Anh mím môi lại cúi xuống úp mặt vào vai cô rồi nói khẽ: " anh xin lỗi... hồm qua anh uống hơi nhiều! Dù sao thì ngày hôm qua, khi được ra mắt giới thiệu với ba mẹ em! Anh đã rất vui nên có hơi lỡ đà..."
Uyển Ngưng hừm nhẹ một tiếng: "còn gì nữa?"
Phong An Huy trưng ra bộ mặt không hiểu, chẳng lẽ trong lúc say anh đã làm gì đó không đúng với cô hay sao?
Giọng anh bắt đầu lạc đi run rẩy hỏi: " a...anh đã làm gì có..lỗi với em sao?"
Uyển Ngưng lau khô tay đi quay lại nở nụ cười tươi rói rồi đưa hai tay lên má anh nhẹ nhàng nói: " ngoại trừ việc anh nôn ra phòng thì chẳng làm gì có lỗi với em cả!! "
Một câu nói nhẹ nhàng như sét đánh ngang tai làm cho Phong An Huy hóá đá mất vài phút. Uyển Ngưng mỉm cười vỗ vai anh rồi đi ra ngoài: " Chỗ đó giao cho anh đấy! "
Phong An Huy rơm rớm nước mắt vội vàng đuổi theo Uyển Ngưng cố gắng níu kéo cô lại: " điều em nói không phải sự thật đúng không...Mau nói anh nghe đi mà!! "
Uyển Ngưng bị Phong An Huy ôm lại không khỏi thở hắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-thieu-gia-kho-chieu/3614878/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.