Chuyện điện thoại đã xử lý ổn thoả nên Phong An Huy xoay người đi vào trong phòng ăn của khách sạn.Uyển Ngưng vẫn cảm thấy buồn rầu và tiếc chiếc điện thoại của mình , mấy người kia chắc chắn sẽ đưa cho Phong An Huy đến lúc đó thì cậu ta cũng sẽ xoá tất cả ảnh ở trong máy của cô đi 
- " Uyển Ngưng!! Qua kia lấy tôi một phần đồ ăn sáng đi " Thấy cô ngồi một bên buồn rầu nhớ nhung chiếc điện thoại kia , Phong An Huy khẽ gõ lên mặt bàn ra lệnh cho Uyển Ngưng đi lấy 
Uyển Ngưng không ngẩng lên vẫn tiếp tục cúi xuống buồn rầu vì chiếc điện thoại của mình: " tôi không đi!!...cậu chủ! Cậu nhớ lấy cho tôi một phần đó " 
Thấy Uyển Ngưng sai ngược lại mình , Phong An Huy khẽ nhíu mày nhìn cô cuối cùng bản thân vẫn phải tự thân vận động đi lấy đồ ăn cho cả hai.Lúc anh ta đem đồ ăn đặt ra trước mặt đã khiến cho Uyển Ngưng bị sốc...nhìn khay thức ăn đầy ắp toàn là thịt ở trước mắt 
- " cậu chủ...cậu có ý gì đây? " 
Phong An Huy ngồi xuống bắt đầu ăn phần ăn của mình nhàn nhạt nói: " không ăn hết trừ lương " 
Câu nói rất nhẹ nhàng nhưng phần nào đã khiến cho Uyển Ngưng quyết tâm phải ăn hết phần thức ăn này.Buổi chiều trước khi kết thúc buổi dã ngoại thì bọn họ đã đi đến bảo tàng nghệ thuật 
Ngắm nhìn từng bức tranh của các hoạ sĩ, Uyển Ngưng không khỏi trầm trồ cảm thán về tài năng của 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-thieu-gia-kho-chieu/2833513/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.