"À? Đã biết..." Tùng Quân nhảy xuống khỏi cửa sổ, quần áo lặng lẽ tung bay, cây tùng vễ trên quạt vươn rộng cành lá thong dong dạo chơi dưới ánh trăng, cành cây cũng như đang rung theo động tác của Tùng Quân.
Lệ Nam mệt mỏi gật đầu, nhéo sống mũi, chân trần nhẹ nhàng bước trên mặt đất, hai ngày qua thôi thúc muốn nắm giữ mọi vật có khả năng trùng lặp đã tiêu tan, mặc dù bây giờ hắn đã chắc chắn 80% lần này sẽ đúng nhưng hy vọng còn sót lại không còn cách nào chấp nhận thất bại nữa, tốt hơn hết là mang theo tâm lý sẽ có kết quả xấu nhất để thử.
Trong thời tiết băng giá mặt đất đã rất lạnh nhưng Lệ Nma vẫn chậm rãi mở cửa như thể không cảm thấy lạnh chút nào, trước khi hắn đóng cửa trong phòng vọng ra một câu thầm thì nói mớ của Phong Ly, nó trở mình trên gối, hai người trên mặt đất hít thở đều đặn, Lệ Nam đóng cửa lại ngăn hơi ấm ở lại trong phòng.
Mặt Chu Nhạc Nghiên chuyển động theo bước chân của Lệ Nam, hắn biết đây là động tác vô thức, Chu Viễn Các cuộn mình trong chăn, dù đang ngủ khuôn mặt hắn vẫn nghiêm túc, lông mày nhíu chặt.
Tùng Quân yên lặng bay theo hắn, vì Lệ Nam biểu hiện quá mức bình thản nên khi ánh đèn bỗng sáng lên khuôn mặt hắn trắng đến gần như trong suốt. Sau cơn ác mộng ban đêm, Lệ Nam có một cảm giác yếu đuối trước đây anh không có, điều này khiến Tùng Quân rất hứng thú cúi xuống trước mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-thien-su-dai-nhan-cong-hien/2215842/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.