Suốt nửa giờ đồng hồ tôi cứ khóc trong lòng anh như vậy, khóc cho tới khi cạn nước mắt thì cả người liền mệt lả đi. Thay vào đó, những tiếng nấc cứ vang vọng trong cổ họng tôi, không kìm nén được và cũng cảm thấy cực kỳ khó chịu.
Thấy vậy Trần Minh Viễn nói với tôi: “Chờ anh một chút.”
Tôi không biết anh chạy đi đâu, nhưng theo hướng anh đi, ở ngay phía trước là máy bán nước tự động.
Chừng khoảng nửa phút sau anh quay lại, anh đưa cho tôi một chai nước khoáng.
“Em uống đi, sẽ không còn nấc nữa.”
Bất giác tôi nghe lời liền đưa chai nước lên uống hết một hơi, trong chai giờ chỉ còn một chút xíu nước lắng đọng mà thôi.
Tôi bắt đầu trở nên ngại ngùng xấu hổ, khóc cho đã xong giờ uống nước như cổ họng đã chết khô nghìn năm vậy.
Cảnh tượng này đột nhiên làm tôi nhớ tới ngày trước anh cũng từng đưa chai nước cho tôi uống ở sân trường đại học.
Bỗng chốc liền cảm thấy cảm động.
Sau đó tôi lại lắc đầu nghĩ cho kỹ, không được! Không thể tha thứ cho anh ấy dễ dàng như vậy được! Anh đã lừa dối tôi suốt nửa năm qua rồi, trước đó thì còn mất tích không chịu nhắn tin cho tôi gì cả. Đến bây giờ đột nhiên liền nói rằng anh chính là Bóng tối mà tôi thầm thương trộm nhớ.
Nói chứ sao tôi không tức giận cho được? Lại còn khó tin nữa, bị lừa cho một vố đau như thế đến người khác tôi nghĩ cũng không chịu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-thay-giao-dang-ghet-ay-lai-la-sep-cua-toi/3490572/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.