Vì ngày mai phải đi làm nên cả tôi và Trần Minh Viễn đều phải trở lại nội thành sớm.
Trước khi đi mẹ tôi còn niềm nở nói với chúng tôi rằng: “Hai đứa nhớ bồi dưỡng tình cảm dần đi nhé!”
Nụ cười của tôi dần đơ cứng lại, tôi còn chưa nêu cảm nghĩ của mình về anh ta sao mẹ đã mặc định tôi đồng ý rồi?
Ngược lại với tôi, Trần Minh Viễn cũng rất tự giác tiếp nhận: “Vâng, bọn cháu sẽ cố gắng.”
Sau khi lái xe rời đi, tôi ngồi trên xe chống tay lên bệ cửa sổ, ngồi ngắm nhìn cảnh vật đang chạy vụt qua mình.
Hai người chúng tôi không nói chuyện với nhau câu nào, đơn giản là không có chung ý nghĩ.
Đi được hai mươi phút rồi tôi mới bắt đầu lên tiếng hỏi anh ta.
“Sếp à, tại sao sếp phải phụ họa theo mẹ em làm gì chứ? Em cũng không ép sếp, không thích thì có thể từ chối mà.”
Cơ mà tính ra tôi chẳng có quyền gì ép anh ta luôn á.
Đột nhiên Trần Minh Viễn búng nhẹ trán tôi, khiến tôi không khỏi giật mình.
“Đã bảo đừng gọi tôi là sếp nữa rồi, sao cứ quen miệng vậy?”
Tôi tức giận tới chu môi, miệng lẩm bẩm nói: “Vâng, em biết rồi...”
Đúng là đồ đáng ghét! Bảo sao tôi không ưa nổi anh! Hừ!
Trên đường trở lại nội thành chúng tôi không nói chuyện với nhau nhiều.
Trời đã chợp tối, bọn tôi liền ghé vào một quán ăn nằm ở bên đường.
Điều mà tôi không khỏi bất ngờ đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-thay-giao-dang-ghet-ay-lai-la-sep-cua-toi/3489832/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.