- An này, có phải tớ ngốc nghếch lắm không? 
Tường Vy hỏi nhưng không nhìn Phương An. Tuy hai mắt cô vờ như đang chăm chú nhìn vào màn hình TV trước mặt nhưng đã ầng ậng nước mắt. 
Phương An kéo người ngồi xích lại gần Tường Vy, đưa tay nắm lấy tay cô đặt lên tay mình, lo lắng hỏi: 
- Sao thế? 
- Anh ấy bảo tớ với anh ấy không không hợp. Đừng làm anh ấy khó xử nữa. 
Bờ vai gầy của Tường Vy khẽ run lên, hai mắt không ngừng chớp chớp cố ngăn không cho nước mắt chảy ra. 
Phương An dường như hiểu ra vấn đề. Tối nay Tường Vy nói không ăn cơm ở nhà, muộn như vậy mới về còn khóc lóc như vậy hóa ra là liên quan đến Anh Tuấn. 
Bàn tay Phương An xiết mạnh tay Tường Vy hơn, cô đau đáu nhìn bạn mình, thấp giọng nói: 
- Cậu muốn khóc thì cứ khóc đi. Khóc được ra rồi sẽ dễ chịu hơn! 
Có lẽ vì đã nhẫn nhịn quá lâu, nên chỉ bằng một câu nói của Phương An, hàng rào phòng bị của Tường Vy liền tan vỡ. Cô gục vào vai Phương An khóc lên tức tưởi từng cơn. 
Phương An ở bên cạnh không ngừng vỗ về Tường Vy. Mãi đến khi Tường Vy đã khóc đến cạn nước mắt, hai con mắt sưng húp và đỏ hoe, cô mới nói: 
- Thôi được rồi, khóc như vậy là đủ rồi. Cậu mà còn khóc nữa, mí mắt sụp luôn thành không có mí thì xấu lắm đó. 
Tường Vy bị câu đùa của Phương An làm cho buồn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-thanh-xuan/2096547/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.