Sáng hôm sau, khi cả công ty xôn xao về việc Minh Nhân đã bay sang Úc chuyến đêm qua để đàm phán một hợp đồng thì Phương An không khỏi cảm thấy có chút kì lạ. Kể cả việc anh ta đột nhiên tìm cô ăn tối cũng là chuyện không ăn khớp gì với mối quan hệ đối nghịch của bọn họ từ trước đến nay.
– Mới sáng ra đã trầm ngâm gì đó. Đồ ăn sáng của giai gửi cho em này.
Phương An ghé mắt nhìn vào bên trong túi giấy mà Thái Linh vừa đặt xuống trước mặt, thở dài đánh thượt:
– Nhà anh ta bán bánh mì kẹp hả chị? Hôm kia thì bánh mì kẹp thịt bò, hôm qua thì bánh mì pa- tê, hôm nay thì bánh mì kẹp trứng,… chưa kể các hôm trước nữa cũng toàn là bánh mì kẹp.
Thái Linh cười láu cá:
– Là chị bảo với giai là em thích ăn bánh mì kẹp đấy.
Phương An chẳng ngạc nhiên chút nào.
– Rồi. Em hiểu rồi. Chị ăn cả đi!
Thái Linh chỉ đợi có thế, cầm lấy cái bánh mì nhai ngấu nghiến.
– Chị nói này! Cậu này là em bạn học cấp ba của chị. Cũng cao ráo sáng sủa. Không biết cậu ta thấy em đi cùng với chị hôm nào mà cứ nhắn tin hỏi chị về em suốt. Lại còn chủ động xin đến công ty mình làm việc nữa. Mà chị thấy cậu này cũng hợp với em phết đấy. Hay em cứ thử gặp đi, thích thì mình nhích còn không thích thì mình lại quay về đích. Có mất gì đâu!
Thấy Phương An
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-thanh-xuan/2096534/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.