Ngồi trước mặt là Ngọc Phiêu Phiêu thiên kiều bách mị [1], ôm tỳ bà che nửa mặt ngọc, hát khúc “Trường tương tư” du dương trầm bổng.
Giọng hát len vào tai, nhập vào tâm, thiên hồi bách chuyển [2], thứ tửu dịch trước mắt ánh lên khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành, má đào như họa, nét cười như hoa, đây là Ngọc Phiêu Phiêu. Nâng ly thưởng rượu, chất lỏng trong suốt khe khẽ lay động, gương mặt Ngọc Phiêu Phiêu dần dần bị che khuất, thay vào đó là khuôn mặt tươi cười hồn nhiên, khóe mắt cong cong, lúm đồng tiền nhàn nhạt trên gò má, đôi môi hé mở lộ ra hai chiếc răng nanh. Thôi Minh Húc ngưỡng cổ uống hết, nửa ngẩng đầu, đôi mắt uống đến đỏ bừng.
Hắn đã ngồi ở Xuân Phong Đắc Ý Lâu hai ngày rồi, cũng uống hết hai ngày rượu. Rượu vào lòng sầu chỉ muốn say, nhưng càng uống thì đầu càng đau muốn nứt ra, phiền càng thêm phiền.
Nửa đêm hôm đó phất áo ra đi, đến nay đã tròn hai ngày, chẳng biết tên ngốc kia có bận rộn không hay là vẫn cứ lúi húi chép cái thứ “Đế sách” gì đó? Không biết khi thượng triều có phải là bộ dạng cúi đầu khom lưng như ông cụ non không? Có còn đêm hôm chỉ mặc trung y phong phanh lén chạy vào nhà bếp trộm khoai môn không? Có nói sai cái gì hay làm sai chuyện gì không? Quan trường như chiến trường, gần vua như gần cọp, y có sơ suất chỗ nào không? Ai sẽ nhắc nhở y, ai sẽ chỉ bảo y, ai sẽ chăm sóc y? Tề Gia, ngốc tử, có khi nào bị đẩy tới ngọ môn chém đầu rồi không? Sao một chút tin tức cũng không có, sao cả một lời một tin cũng không ai đến báo?
Nghĩ đi nghĩ lại thì quản gia, nha hoàn trong Tề phủ hầu hạ rất chu đáo. Mỗi lần xuất môn không có Vu Giản Chi bầu bạn thì cũng có hoàng đế cải trang, còn có hằng hà sa số người mà y gọi là “người tốt” đối xử “tốt” với y, làm gì đến lượt Thôi Minh Húc hắn hao tâm nữa chứ? Lại nói, tên ngốc tử kia có gì hay? Tài năng gì cũng không xong, kiến thức gì cũng không có, cả ngày có thể không gặp tai ương bệnh tật, tản bộ mà không vấp ngã một cách kì lạ đã là cảm tạ trời đất lắm rồi, người như vậy, không đáng tí nào. Quan tâm y làm gì?
Thế nhưng… Thế nhưng… Vẫn cứ phiền!
“Ai da, vị đại gia này nha, người có khỏe không? Sao lâu quá không ghé vào? Có nhớ Hương Hương nhà ta muốn chết không?… Ô kìa, đây chẳng phải Hoàng lão gia sao? Ngọn gió nào thổi ngài tới đây vậy? Lần trước Liên Liên nhà ta hầu hạ ngài có hài lòng không? Lần này vẫn là nàng à?… A ha ha ha ha… Nào dám, nào dám…”
Xuân Phong ma ma dưới lầu cười vang đến chín tầng mây, nóc nhà cũng sắp nứt tới nơi. Mấy tháng không gặp, âm thanh huyên náo của bà ta vẫn như xưa. Bên tai nghe tiếng bước chân cộp cộp, tiếng cười gần hơn, một đoàn châu báu ngọc ngà tiến tới trước mặt, ma âm đâm thẳng vào tai: “Úi chà, nhìn kìa, ta vội quá đâm ra hồ đồ rồi, Thôi công tử à. Ngài uống đến thỏa mãn rồi chứ? Phiêu Phiêu nhà chúng ta đã chờ ngài mấy tháng rồi đấy. Qua vài ngày nữa sẽ đến Thi hội nhỉ? Học vấn của Thôi công tử nhất định là kiệt xuất thiên hạ, ngài mà không đỗ trạng nguyên thì ai có thể, Phiêu Phiêu nhà chúng ta nếu được theo ngài thì đó chính là phúc khí nàng tu từ mấy kiếp, về sau cũng xin đừng quên Xuân Phong Đắc Ý Lâu của ta nhé.”
Rốt cuộc nửa câu nói sau mới là trọng điểm, hắn nhìn cái miệng rộng như cái bồn máu của bà mau mắn sát đến bên tai. Trước đó chả biết ai đã đập bàn đến rung trời bắt hắn tính tiền đuổi đi à nha. Hai ngày trước, bộ mặt của Ninh Hoài Cảnh, Từ Khách Thu chường tới gặp hắn thấy khuôn mặt giả bộ không có chuyện lạ gì của bà đã cười đến run rẩy cả người.
Thôi Minh Húc im lặng không lên tiếng, Xuân Phong ma ma cũng không xấu hổ, nói xong hết sức cao hứng, tựa như Thôi Minh Húc trước mắt đã đem áo trạng nguyên khoác lên người. Tiếng nói the thé át cả giọng hát của Ngọc Phiêu Phiêu. Càng thêm phiền.
Chiếc quạt trong tay Ninh Hoài Cảnh phạch một tiếng bung ra, che ngang mặt Từ Khách Thu nói: “Ngươi thấy chữ này thế nào?”
“Nhẹ như hồng nhạn, khí thế bất phàm.” – Từ Khách Thu khen ngợi từ đáy lòng.
“Người viết chữ này là Thẩm nhị công tử ở Kinh Châu, chữ của công tử nhà bọn họ là nhất tuyệt.” – Ninh Hoài Cảnh thu quạt, ngừng một chút, chậm rãi nói: “Lần này hắn ta cũng đến kinh thành. Còn có công tử nhà đại nho Bàng tiên sinh ở Quỳnh Châu, gia học uyên thâm lại sâu rộng. Thanh Châu thì có vị cử nhân họ Trương, thân thế tuy không có gì nổi bật, bất quá nghe nói văn chương viết rất khá, rất được lòng mấy lão học giả trong Hàn Lâm Viện. . . . . .”
Người hắn ta nói đến đều là những nhân vật xuất chúng trong đám sĩ tử đến kinh thành tham gia khoa khảo: “Xem ra cuộc thi lần này cao thủ như rừng. Cưới nha đầu Ninh Dao kia chả nhẽ tốt lắm à.”
Đương kim hoàng thượng sớm đã dán cáo thị muốn gả Ninh Dao quận chúa là con gái độc nhất của muội muội tiên đế – Vĩnh Yên công chúa – cho trạng nguyên lang, làm cho thiên hạ xôn xao, chúng sĩ tử ai nấy xoa tay thoả lòng mát dạ, thề phải làm cá chép vượt long môn một bước lên trời.
Ninh Hoài Cảnh ngoài mặt là cùng Từ Khách Thu trò chuyện, kì thực là nói cho Thôi Minh Húc nghe, Thôi Minh Húc vẫn cứ thờ ơ: “Quận chúa thì sao?”
Châm thêm rượu vào cốc uống cạn, nét mặt của hắn vẫn lạnh lùng u ám.
Thi hội. Bất kể là ai gặp hắn, mở miệng ra câu đầu tiên luôn là Thi hội. Phiền chết đi được! Lấy quận chúa mà thôi, có hiếm hoi gì chứ?
Ninh Hoài Cảnh và Từ Khách Thu thấy hắn mấy ngày nay lúc thì trầm tĩnh khi lại cáu gắt giống như có tâm sự gì khó nói ra. Đang muốn dò hỏi thì Giang Vãn Tiều mấy hôm trước đến Giang Nam thu mua hàng hóa vừa mới trở về bỗng nhiên lên tiếng: “Được rồi. Trên đường tới đây hình như ta thấy Tiểu Tề đại nhân ở dưới lầu, không biết chỉ đi ngang qua hay là…”
Thôi Minh Húc nhất thời ngẩn ra, chung rượu lệch đi, chiếc ly đầy nhóc đổ cả ra bàn.
“Minh Húc?” – Từ Khách Thu an vị bên cạnh hắn, trường bào nguyệt sắc vừa vặn bị tửu dịch tràn ra thấm ướt: “Ngươi bị cái gì vậy?”
“Không…không có.” – Thôi Minh Húc bị y gọi chợt hoàn hồn, buộc bản thân phải bình ổn tâm trạng, vội đứng dậy châm rượu cho mọi người để che giấu sự thất thố vừa nãy.
Tề Gia, y tìm tới rồi. Sao lại không lên đây? Chẳng lẽ còn muốn Thôi Minh Húc hắn tự mình đi tìm y nhận sai à? Dựa vào cái gì chứ? Rõ ràng người sai không phải là hắn. Thói kênh kiệu lại bắt đầu quấy phá, cưỡng chế thôi thúc muốn chạy xuống lầu.
Cả người đứng ngồi không yên, đôi mắt không kiềm chế được cứ chốc chốc lại dán chặt lên vách tường. Bức liễn mẫu đơn phú quý [3] thật sự rất khó nhìn, xanh xanh đỏ đỏ như lớp phấn trang điểm trên mặt Xuân Phong ma ma. Nếu nhìn kĩ thì cả số cánh trên bông mẫu đơn là bao nhiêu cũng có thể đếm được. Trên mặt ghế như lòi ra thêm một cây kim, cây kim đâm một cái, trong đầu đột nhiên nảy ra một ý. Thôi Minh Húc bỗng đứng bật dậy, quạt tay nói: “Nóng”.
Hắn bước vội đến mở cửa sổ, thò đầu ra liếc nhanh xuống dưới lầu, trong đêm đen như mực với số người đi lại trên đường thì có thể nhận ra được ai đây?
“Không phải bên đó, ở cái ngõ nhỏ phía bên phải của lâu ấy.” – Giang Vãn Tiều ngồi phía sau Thôi Minh Húc nhàn nhã nói, khóe miệng cười như không cười: “Phía bên này không thấy được đâu.”
“Ta mở cửa cho gió lùa vào.” – Một thùng nước lạnh từ đâu đâu dội thẳng xuống, Thôi Minh Húc máy móc biện giải.
Từ Khách Thu hoảng sợ: “Lúc này vừa mới sang xuân à, sao mà nóng được? Ta còn thấy lạnh muốn kêu ma ma mang hai bình rượu nóng đến nữa kìa.”
“…” – Thôi Minh Húc nghẹn lời, quay lại chỗ ngồi ngoảnh đầu lườm hắn: “Ta thấy nóng.”
Trong lòng cồn cào. Phiền thật! Uống gì cũng không có mùi vị, nghe gì cũng không hứng thú, ba người Giang Vãn Tiều thì tán gẫu rất hào hứng, Thôi Minh Húc đến cạnh bên Ngọc Phiêu Phiêu. Ngọc Phiêu Phiêu ngưng gảy tỳ bà hỏi: “Công tử có tâm sự?”
“Ta…” – Thôi Minh Húc cảm thấy mình nên nói cái gì đó, thứ tình tự rối ren lộn xộn cứ bện dây mãi trong lòng, đến mức cuốn họng cũng bị lấp kín không thể nuốt nổi rượu.
Thôi Minh Húc nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, chiếc lồng đèn bằng lụa đỏ như ngọn lửa bất cứ lúc nào cũng có thể bừng cháy, dường như cũng muốn bay lên trời.
Ngốc tử kia ở bên ngoài, y vẫn còn đứng dưới lầu. Khi xuất môn, y bao giờ cũng quên mặc thêm y phục cũng không biết lần này rời nhà y dẫn theo bao nhiêu gia đinh nữa. Gió lên rồi, y cũng nên trở về chứ. Không đúng, sao có thể dựa vào một câu nói của Giang Vãn Tiều mà chắc chắn rằng y ở dưới đó chứ.
Thôi Minh Húc hồ nghi nhìn Giang Vãn Tiều, Giang Vãn Tiều hướng hắn nâng chén, vẻ mặt cười như không cười.
Nghi ngờ trong đầu tăng lên, Giang Vãn Tiều này ở ngoài mặt là chính nhân quân tử nhưng một khi đã trở nên gian tà thì ngay cả Từ Khách Thu cũng không bằng hắn. Lỡ giả thì sao? Tề Gia tuy rằng có ngốc nhưng cũng không ngốc đến mức như vậy. Huống chi, lúc hai người họ chia tay vẫn trong tình trạng giương cung bạt kiếm. Là giả.
“Hiện tại đang là cơn rét tháng ba, ban ngày không biết thế nào chứ đến tối thì lạnh như băng, bị gió đêm này thổi qua coi chừng bị bệnh”. Giang Vãn Tiều liếc nhìn Thôi Minh Húc, hỏi Ninh Hoài Cảnh: “Nghe nói hai ngày trước bệ hạ bị bệnh?”
“Nghe đâu là phong hàn, bây giờ thì ổn rồi.” – Ninh Hoài Cảnh cũng là người thông minh, lập tức hiểu ý: “Lúc này phải chú ý cơ thể của mình. Làm cái gì thì làm chứ đừng để đổ bệnh, nếu bệnh không chừng sẽ lưu lại gốc bệnh gì đấy. Nghe đâu rằng thân thể của Tiểu Tề đại nhân cũng không khỏe. Bất quá ngày thường y cũng không có công vụ gì. Chắc lúc này không đi lại trên đường phố đâu nhỉ?”
Lời còn chưa dứt, cửa phòng bị đẩy ra một cái cạch, chớp mắt bóng dáng Thôi Minh Húc đã chẳng còn. Trong phòng mọi người nhìn nhau cười.
Bên phải Xuân Phong Đắc Ý Lâu là một con hẻm nhỏ bé chật hẹp, dân cư thưa thớt, so với tiếng người ồn ào của Xuân Phong Đắc Ý Lâu thì như một trời một vực.
Thôi Minh Húc đứng ở trước con hẻm, nương theo ánh đèn mờ mờ bên đường mà nhìn. Dưới bậc tam cấp ở kia có một bóng đen nho nhỏ co rút lại, ánh sáng quá mờ nên không thấy rõ. Bước từng bước chậm rãi, đôi giày thêu mây rơi xuống đất không tiếng động, trong tai là tiếng tim mình đập thình thịch. Chẳng lẽ y thật sự ở đây chờ hắn? Ngốc tử, có cái gì tốt mà chờ chứ? Vì sao phải ở chỗ này chờ hắn? Con mẫu dạ xoa trong lâu kia có thể ăn y? Thôi Minh Húc hắn có thể đem y ném ra lâu sao? Có điều gì đó âm ỷ trào dâng trong tim, Thôi Minh Húc không muốn suy nghĩ nữa, đôi mắt mở to nhìn về phía bóng đen dưới bậc thềm. Là Tề Gia hay là… Bước một bước lại gần nhìn kĩ. Là một hiệu thuốc bắc. Ai lại đem một cái giỏ trúc đặt trước cửa? Nhìn từ xa giống như một bóng người.
Không phải Tề Gia, tâm tư trước cái đáp án vừa trồi lên khỏi mặt nước ấy thành công đào thoát. Tảng đá lớn trong lòng rơi xuống đất, muốn thở phào một hơi nhưng hơi thở này dù thế nào cũng thở ra không mấy dễ chịu, trái tim chưa an ổn lại lần thứ hai nảy lên, có người ở sau lưng nhỏ giọng gọi hắn: “Thôi huynh?”
Thôi Minh Húc đột nhiên xoay người. Là Tề Gia, y ngồi ở trước một cửa hàng đã sắp ngừng kinh doanh. Y vẫn ăn mặc phong phanh, cánh tay sít sao ôm lấy cơ thể, khuôn mặt lộ ra dưới ánh đèn ảm đạm vô cùng nhợt nhạt.
“Ngươi…” – Đầu óc bị gió đêm thổi qua trở nên cực kì thanh tỉnh, mờ mịt trống rỗng.
“Ta…ta đem đến cho huynh xem một thứ này.” – Tề Gia đứng lên, tay phải thò vào trong ống tay áo rồi lại nắm thành quyền đưa đến trước mặt Thôi Minh Húc, nụ cười thật gian xảo. Chỉ là sắc mặt vẫn nhợt nhạt như cũ: “Huynh đoán xem đây là gì?”
Mở tay ra, trên bàn tay cũng tái nhợt như khuôn mặt lấp lánh sắc hồng, là một chuỗi vòng tay bằng ngọc, sắc hồng tươi tắn ướt át lóe ra.
“Ta vẫn luôn muốn tặng Phiêu Phiêu một món quà, những thứ tặng trước đây không tốt, không hợp với nàng. Ta muốn một thứ không quá mộc mạc cũng không quá màu mè, chế tác phải khéo léo, tinh xảo lại có linh tính…”
Lời nói khi say của hắn, ra là y vẫn nhớ rõ.
“Đây. Cho huynh.”
Thôi Minh Húc thấy tay mình phát run, đầu ngón tay chạm vào tay y, sự lạnh lẽo giá buốt từ ngón tay truyền lên cơ thể, tình triều khuấy động: “Ngươi…ngươi ở đây chờ bao lâu rồi?”
“Ta ở kinh thành tìm thật lâu nhưng không tìm ra thứ tốt nên nhờ các thúc thúc ta đi tìm. Công việc làm ăn của họ rất lớn, kéo dài đến cả Tây Vực lận.” – Tề Gia hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Minh Húc?”
Cảm giác ngón tay trên tay mình không lấy đi vòng ngọc mà từng chút một bao lấy bàn tay của mình, bàn tay bị giữ lấy, cánh tay cũng kề sát đến. Tiếp sau đó, cả cơ thể bị ôm lấy, hơi ấm vội vàng ập đến, khóe mắt Tề Gia lướt lên cái bóng trườn tới thật nhanh trên mặt đất, không còn kẽ hở, giao lại thành một.
Thân hình ôm trong lòng thực lạnh, cách lớp quần áo mỏng manh có thể cảm nhận được cả thân thể đều đang run rẩy. Vì thế cánh tay càng siết chặt, ôm trọn lấy y trong vòm ngực. Thôi Minh Húc cúi đầu, cùng Tề Gia mặt kề mặt, tiếp xúc, mơn man. Sau đó tìm được đôi môi y, tiến đến gần, nhẹ nhàng va chạm, hôn môi. Môi y thật mềm, giống như nhiều lần bị trí tưởng tượng mê hoặc, tựa như cánh một đóa hoa đào vừa nở vào tháng ba, làm cho người ta nhịn không được mà ngắt lấy, đùa nghịch, gặm nhắm. Đầu lưỡi dễ dàng nạy mở khớp hàm y, thăm dò tiến vào, ở trong khoang miệng ấm áp trơn mềm du hí trêu đùa khắp chốn, giữ lấy đầu lưỡi y ngậm mút, cảm giác người trong lòng run rẩy kịch liệt. Hương vị quá mức tuyệt diệu, trong tim trong mắt đều là Tề Gia, hận không thể cứ như vậy ôm lấy y không rời.
Nếu không buông tay thì sao lại có khát vọng như thế này? Ban đầu là khinh thường y thế đấy, từ khi nào đã bắt đầu thay đổi? Là khi y uống rượu trong Xuân Phong Đắc Ý Lâu, hay là lúc y cười thu nhận lấy mình trên con đường người qua kẻ lại, hoặc là vào đêm trừ tịch đón giao thừa bên bếp lửa? Tại sao lại rảnh rỗi dạy y đi đứng nghe y lảm nhảm, ngay cả khi y líu lưỡi không biết đáp trả cũng thấy thích thú vô vàn? Tại sao chỉ vì y cùng người khác thân mật đã nổi trận lôi đình, khiến cho lòng mình không được dễ chịu? Vì sao lúc nào y cũng muốn gần gũi với người luôn tránh mặt y? Vì sao phải thu lưu một người giao tình hời hợt với mình? Hơn thế nữa, tại sao chỉ vì một câu nói của mình mà y hao hết tâm lực như thế? Vì điều gì phải đợi ở trong đây? Tề Gia là gì của Thôi Minh Húc? Thôi Minh Húc là gì của Tề Gia? Căn bản là chuyện không liên quan đến y. Tại sao lại để ý như thế? Tại sao lại…? Tại sao?
Đáp án gần như chắc chắn.
Mạnh mẽ đẩy người đang ôm chặt trong lòng ra, hô hấp dồn dập, trong đêm tối, hắn nhìn thấy đôi mắt mở lớn của Tề Gia.
Thôi Minh Húc bỏ chạy.
“Nếu về nhà rồi thì cứ an tâm đọc sách, chuẩn bị thi hội. Đại ca đệ tuy không nói ra nhưng thấy đệ trở về trong lòng cũng rất vui vẻ.” – Liễu thị dịu dàng nói.
Nhận lấy chén canh từ tay tì nữ đặt lên bàn trước mặt Thôi Minh Húc, thị tỉ mỉ ngắm nhìn sắc mặt hắn: “Đáng lẽ về rồi thì nên vui mừng, thế nào lại mặt ủ mày chau mãi thế?”
Thôi Minh Húc đang vùi đầu viết chữ, ngừng bút nói: “Đại tẩu yên tâm, đệ không sao.”
Liễu thị biết hắn có điều giấu diếm không chịu nói, thuận miệng: “Hiện tại đất trời bao la cũng không bằng cuộc khảo thí này, có chuyện gì thì tạm thời cứ gác qua một bên, đợi thi xong rồi thì cẩn thận suy xét cũng không muộn.” Bạn đang
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]