Liên châu pháo của trúc mã giống như đang giáo huấn bệ hạ một trận, ngự y đại nhân sớm bị dọa đến không khép được miệng, vậy mà trúc mã kia còn muốn kéo lão đến phân xử, ngự y đại nhân mau mắn giẫy tay áo ra, phân rõ giới hạn với vị trúc mã đại nhân nọ. Đồng môn kia cũng thấy trúc mã đại nhân huyên náo quá lố, dù sao người nọ là… hẳn là đồng liêu của thừa tướng đi, đồng môn đại nhân nghĩ vậy, còn là ở trong phủ thừa tướng đại nhân nữa, chung quy phải vuốt mặt nể mũi chủ nhân, đang định trấn an trúc mã đại nhân vài câu, thừa tướng đại nhân đã quát khẽ trúc mã đại nhân trước: “Đủ rồi, vừa có thể mở miệng đã nói không ngơi không dứt.”
Xưa nay trúc mã đại nhân và thừa tướng đại nhân nói chuyện không có gì là kiêng kị, bị quát một tiếng như thế cũng chẳng cảm thấy làm sao cả, chỉ có vẻ mặt của đồng môn đại nhân sẽ không mấy dễ nhìn. Thừa tướng gia đâu quản nhiều vậy, lại nói với trúc mã đại nhân rằng: “Nếu như không phải người ta giúp đỡ, ngươi cho là đại phu có thể tới nhanh như thế?”
Thế nào? Vậy mà thực sự thiếu tình của hắn? Cái gọi là ăn của người thì miệng ngắn, lấy của người thì tay ngắn, trúc mã nhất thời có chút ngượng ngùng, đối diện hạ bệ cả buổi, chữ “tạ” ấy chẳng biết làm sao cứ nói không nên lời.
Bệ hạ liếc nhìn hắn với vẻ vừa khinh thường vừa lạnh lùng, hừ một cái, xòe chiết phiến, quạt nhè nhẹ.
Thừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-than-rat-ban/110287/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.