Bệ hạ chưa từng mang tiểu quan Mộ Vân hiên ra ngoài. Bởi vì Mộ Vân hiên có chuẩn bị phòng, nên không cần làm điều thừa. Huống chi nhà của bệ hạ không giống với nhà của bách tính, là rất khó tùy tiện đưa khách nhân về. Cho nên đối với hành động mang tiểu quan về nhà của trạng nguyên gia, bệ hạ cảm thấy rất hiếu kì, bèn một đường theo đuôi.
Khi trạng nguyên gia bước ra từ trong xe ngựa, bệ hạ cũng vừa vặn bước xuống khỏi mã xa.
“Từ Mộng Phi ngươi đứng lại đó cho ta!” Có người ở phía sau tức giận bại hoại hạ chỉ.
Từ Mộng Phi lĩnh chỉ nghe lệnh.
Trần Tử Nhiên chạy hai ba bước đến trước mặt y, trừng y một cái, sau đó cúi đầu nhìn người trước ngực y, lập tức mặt như băng sương.
Người nọ có dung mạo tuấn tú, sắc mặt ửng hồng, hô hấp gấp gáp, một tay câu cổ Từ Mộng Phi, thần trí không rõ thúc giục một cách ái muội: “Tiểu Phi, nhanh…”
Có lẽ cũng biết tư thế của người trong lòng vô cùng khó coi, Từ Mộng Phi nhẹ nhàng ấn ấn khuôn mặt người nọ vào trong lòng.
Còn! Còn cả gan làm việc cẩu thả nhường này trước mặt trẫm! “Hắn ta là ai!” Bệ hạ nheo mắt, lớn tiếng quát hỏi, thần tình cực kỳ phẫn nộ.
Từ Mộng Phi trái lại bình tĩnh, trả lời: “Là một bằng hữu của vi thần.”
“Vậy sao?” Bệ hạ chớp mi cười nhạt, “Trẫm nhưng không biết, trạng nguyên gia lại kết giao rộng rãi đến vậy, này…” Liếc liếc người trong lòng trạng nguyên gia, bệ hạ có ý ghen tuông nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-than-rat-ban/110284/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.