Edit +Beta: Ruby
- ---------------
Không khí đọng lại, Giang Tiểu Mãn cứng ở kia, một chút không biết nên làm thế nào cho phải.
Vinh Đình đứng ở trước mặt hắn nhìn hắn chằm chằm, hắn cũng không dám nhìn Vinh Đình. Hắn nỗ lực duy trì trấn định, ngữ khí tự nhiên hướng Vương Phúc nói: "Bởi vì ta là người tu đạo."
Vương Phúc kia là cái đứa não thẳng, nghe Giang Tiểu Mãn nói như vậy, chỉ là như hiểu mà không hiểu gật gật đầu.
Giang Tiểu Mãn mắt thấy lừa dối qua ải, rồi lại nghe câu tiếp theo Vương Phúc nói: "Vậy ngươi mau đi đi, đừng để cho sư phụ ngươi chờ ngươi!"
Giang Tiểu Mãn nhất thời lòng như tro nguội, chỉ có thể gật gật đầu, bước nhanh rời đi.
Sư phụ... Tên kia thực sự lắm mồm!
Quá lắm mồm rồi!
Giang Tiểu Mãn trở lại trong phòng, mọi người tiếp tục nghị sự.
Giang Tiểu Mãn không dám nhìn mặt Vinh Đình, thế nhưng Vinh Đình liền ngồi đối diện hắn, chỉ cần thoáng ngẩng đầu có thể nhìn thấy.
Vinh Đình đang nhìn hắn.
Giang Tiểu Mãn mỗi lần ngẩng đầu, đều thấy Vinh Đình nhìn hắn. Vinh Đình một đôi mắt thẳng tắp theo dõi hắn, nhìn chòng chọc đến hắn cả người sợ hãi.
Vinh Đình không phải người ngu, Vinh Đình khẳng định biết thân phận hắn có vấn đề...
Lại một hồi chống lại tầm mắt, Giang Tiểu Mãn ánh mắt mập mờ, tránh né cái nhìn chăm chăm của Vinh Đình.
Đã sắp bắt đầu mùa đông, Giang Tiểu Mãn lại túa ra mồ hôi lạnh, cả người nóng đến cơ hồ sắp ngồi không yên.
"Tiên nhân!" Người khác gọi Giang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-thai-tu-que-kia-dung-len-hon-ta/588654/chuong-66.html