Edit + Beta: Ruby
----------------
Rõ ràng đều là chuyện đại hoan hỉ, rõ ràng Vinh Đình cũng cười, Giang Tiểu Mãn lại chẳng biết vì sao không cười nổi.
Hắn lại giống như một đứa nhỏ chờ bị mắng, khiếp khiếp nhìn Vinh Đình.
"Làm cái gì vẻ mặt đó?" Vinh Đình giơ tay ở trên mặt hắn lau một chút, "Tiên nhân được toại nguyện nguyện vọng, cô gia cũng có thể toại nguyện nguyện vọng, có chỗ nào không tốt? Cười một cái cho cô gia."
Giang Tiểu Mãn như hiểu mà không hiểu mà gật gật đầu, hướng Vinh Đình lộ ra một nụ cười nhợt nhạt.
Mặt cùng tay chân đều lau khô ráo, Giang Tiểu Mãn cởi áo khoác lộ ra vết thương. Vừa thấy vết thương, động tác Vinh Đình liền ngừng lại.
Giang Tiểu Mãn xem không vết thương của chính mình, hắn thấy sắc mặt Vinh Đình nghiêm nghị, sốt sắng mà hỏi: "Rất thảm sao?"
Vinh Đình không nói lời nào.
Giang Tiểu Mãn khẩn trương hơn, "Có thể giúp ta gọi ngự y một chút..."
Kỳ thực cũng không phải vết thương nhiều nghiêm trọng, bất quá Giang Tiểu Mãn da mỏng, đụng nhẹ liền chảy máu. Chỉ là Giang Tiểu Mãn da trắng, nguyên bản bả vai trắng nõn một màu bây giờ mang theo thương tổn đỏ au, thực sự nhìn thấy mà giật mình.
Vừa nghĩ tới mình chính là kẻ cầm đầu, trong lòng Vinh Đình liền có loại phiền muộn không nói được.
"Gọi ngự y đến đây đi." Vinh Đình nói.
"Được... chờ một chút!" Giang Tiểu Mãn đột nhiên hô dừng, " Vậy thì ngươi đến đây đi?"
Giang Tiểu Mãn chỉ chỉ thuốc mỡ trên tay Vinh Đình nói: "Đây là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-thai-tu-que-kia-dung-len-hon-ta/588624/chuong-36.html