Edit + Beta: Ruby
----------------
Giang Tiểu Mãn không hề báo động trước mà bị hung hăng hôn một cái, trong đại não nháy mắt chết máy, đầy đầu "???" với "!!!".
Còn có loại thao tác này???
Sao cay lại như vậy!!!
Chờ chút, đây chính là nụ hôn đầu của hắn???
Thật là cay!!!
Giang Tiểu Mãn đẩy Thái tử ra, giơ tay liền muốn cướp cốc trà tới uống. Chỉ là hắn cũng quên mất mình trên miệng chén lau một vòng dầu ớt, này vừa uống, chính mình cũng trúng chiêu.
"A --" Giang Tiểu Mãn la đến phá âm.
"Đáng!" Thái tử chỉ vào Giang Tiểu Mãn cười ha ha.
Giang Tiểu Mãn một gương mặt đỏ bừng lên, hắn đưa tay lau miệng, hận hận trừng mắt về phía Vinh Đình.
"Ngươi... Ngươi chuyện này..."
"Còn dám tiếp tục không?"
"Làm càn!" Giang Tiểu Mãn chỉ vào Vinh Đình, ngón tay đều run lên, "Ngươi, ngươi! Ngươi hạ lưu! Ngươi bắt nạt lão nhân!"
"Là ai dùng ám chiêu trước?"
"Là ngươi cướp Tiểu Kim Miêu của ta trước?"
"Ha? Ngươi còn dám hỏi ta? Là ai cả ngày chạy phía hậu cung?"
"???"
Giang Tiểu Mãn trên đầu dấu chấm hỏi lại thêm một vòng, không hiểu vì sao đột nhiên nhắc tới hậu cung. Chỉ nghe Thái tử cười nhạo nói: "Cả ngày đều chạy phía hậu cung, ngươi tâm tư gì, còn sợ người không biết?"
"Ta tâm tư gì?"
"Chính ngươi rõ ràng."
"Ngươi nói rõ ràng!" Giang Tiểu Mãn tức giận, hô, "Đừng âm dương quái khí, có lời rõ ràng, ta còn có cái tâm tư gì!"
Vinh Đình sống mười tám năm, tuy rằng cuộc sống của hoàng tộc trải qua minh tranh ám đấu, có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-thai-tu-que-kia-dung-len-hon-ta/588611/chuong-23.html