Ngay sáng hôm sau, quả nhiên Mục Từ đã tiến vào tướng phủ. Ngoại trừ ông ta ra thì không có tùy tùng đi theo.
Nhìn sắc trời còn sớm, Mục tiểu thư có lẽ còn chưa tỉnh giấc, ông ta cũng ra lệnh cho hạ nhân trong phủ không cần bẩm báo. Thiết nghĩ, có chút thời gian nên tản bộ xem bố trí trong phủ một chút rồi mới tới khách sảnh chờ Tử Chiêu cũng không muộn. Nào ngờ, lúc tản bộ ngang qua một vườn cây nhỏ lại thấy bóng dáng nữ tử ngồi ngả người trên ghế mây sưởi nắng sớm. Trên tay thon dài cầm một cây chiết phiến vô cùng tinh xảo, khe khẽ phe phẩy. Suối tóc dài tuỳ ý buông xõa. Dưới ánh ban mai óng lên như tơ tằm thượng đẳng, mềm mại lay động.
Nữ tử rõ ràng đôi mắt nhắm nghiền nhưng đột nhiên lại lên tiếng: "Gia gia tới thật sớm. Có muốn uống chút trà không?".
Một tiếng gọi "gia gia" khiến cho Mục Từ khẽ rùng mình. Danh xưng này, Tử Chiêu chỉ gọi ông ta như vậy khi nàng còn nhỏ mà thôi. Từ khi nàng không chết mà trở lại Kinh thành, chưa một lần Tử Chiêu có ý tới tìm ông ta, hơn nữa, dường như còn quên mất sự tồn tại của Mục Từ. Thái độ như vậy, có lẽ là nghe được vài chuyện từ Lãnh Thiên Diệt đi.
Bất quá, Tử Chiêu trước nay lại không phải người chỉ nghe bằng một tai. Trong lòng Mục Từ vốn cũng không hiểu được, lý gì nàng lại không tìm tới ông ta chất vấn.
Nhưng lúc này, nhìn biểu hiện của Tử Chiêu, không biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-su-toi-don-nguoi-vi-su-so-lanh/3151170/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.